Chương 1857:
Không phải anh cũng lo lắng Phương Ngân sẽ quay về nhà họ Phương bây giờ sao? Núi Chung Nam đã không còn là chốn yên ổn cho Phương Ngân nữa.
Chỉ cần ông ta xuất hiện, nhất định sẽ không thể thoát được, chưa kể ông †a đang bị thương nặng.
“Ông Triệu, mau nghĩ cách để tìm những Quyền phổ khác, đây mới thứ quan trọng nhất.”
Giang Ninh nói.
Cuốn sách quý về Quyền phổ của nhà họ Phương chỉ sợ cũng ở trên người Phương Ngân kia, chỉ cần tìm được tất cả Quyền phổ thì tự nhiên Phương Ngân sẽ xuất hiện.
“Được, tôi hiểu rồi.”
Quản gia Triệu gật đầu rồi lập tức làm theo.
Giang Ninh nhìn những hình ảnh không ngừng thay đổi trên màn hình lớn, hơi nheo mắt lại.
“Phương Ngân, tốt nhất là ông đừng xuất hiện, nếu không, tôi sẽ không để cho ông trốn thoát đâu.
Anh nhìn chằm chằm vào màn hình, sắc mặt thay đổi, sát khí trong mắt bổng lộ ra, rồi lập tức thu lại như không có gì xảy ra.
Giang Ninh không biết, ngay lúc anh nhìn lên màn hình, một khuôn mặt lạ lãm chợt hiện lên!
Chủ nhân của khuôn mặt đó, đang núp trong một cái miếu vắng vẻ.
TẠI: bụ Ông ta gầm lên, đổ rượu mạnh lên trên vết thương, nhất là mấy chõ bị kim đâm vào, đau đến mức toàn thân co quấp lại.
Khí huyết bị chấn động bởi một cú đấm của Giang Ninh, giờ đây mới từ từ bị áp chế đi, nếu chậm một bước nữa thì ông ta đã tự hạ độc bản thân.
Còn gì đáng mất mặt hơn chuyện này chứ?
“Giang Ninh…” Cả nhà tải app truyện hola về đọc tiếp nhiều chương nhé!
Gương mặt đó từ từ bị xé rách xuống, vứt bừa sang một bên, lộ ra gương mặt già nua của Phương Ngân.
Nếp nhăn sâu như những khe rãnh, cũng không biết đã trải qua bao nhiêu năm rồi.
“Mày dám làm hỏng chuyện của tao thì sẽ phải trả giá rất đắt!”
Phương Ngân thét lên, âm thanh không lớn, nhưng trong lòng tràn đầy phẫn nộ, còn nhớ lại cú đánh của Giang Ninh, từng chiêu thức đều hiện lên trong đầu.
Quyền thuật không quan tâm đến hình thể, Giang Ninh đã hiểu hết các chiêu thức bên trong sách võ thuật, điều này cũng khiến cho Phương Ngân không thể tin nổi.
“Thật không ngờ tin đồn kia là thật, những ghi chép bên trong sách võ thuật, chỉ là Quyền ý, vậy mà cậu ta có thể hiểu được.”
Phương Ngân hít sâu một hơi, miệng vết thương lại nhức lên, khiến cho cơ thể ông ta không chịu được mà co lên.
Đến giờ ông ta không thể hiểu được, làm thế nào mà Giang Ninh có thể tự chống cự để lấy độc, hơn thế, làm thế nào mà Giang Ninh hiểu được về Quyền ý trong Quyền phổ, đã vận dụng Quyền kình đến mức hoàn mỹ.
“Nếu như không lợi dụng được nhà họ Phương nữa…”
Ông ta dựa vào bức tượng đá đã vỡ, đưa tay lên vành tai, nhẹ nhàng kéo kéo ra, lại là một lớp da nhỏ bị ông ta lột ra: “Cuối cùng cũng vứt được thân phận nhị trưởng lão của nhà họ Phương…”
Một gương mặt mới tinh.
Nhìn kiểu gì cũng không thấy vết tích của năm tháng, gương mặt trẻ như vậy, chỉ sợ người nhà họ Phương ở đây cũng không dám tin đây là lão tổ của bọn họ, nhị trưởng lão.