Chương 2103:
“Hắc Luân ơi là Hắc Luân, từ khi nào mà anh ngu xuẩn như thế, thế lực lớn của thế giới thứ ba, có ai mà không ở bên bố cục của anh? Còn chờ đến bây giờ, tỉnh lại đi.”
“Tư liệu liên quan tôi đã gửi cho anh rồi, anh từ từ mà xem, tôi phải đi ngủ đây, đừng làm phiền tôi.”
Bíp một tiếng, điện thoại cúp máy.
Gương mặt của Hắc Luân đã đen đến sắp chảy mực ra.
“Rầm!”
Anh ta đập một quyền vào trên mặt bàn, lập tức trên bàn xuất hiện vết nứt, rắc một tiếng, dường như sắp bị gõ nát.
“Các người thật to gan!”
Hắc Luân rống giận.
Anh ta đây là lân đầu tiên bị người khác trêu cợt như thế.
Cái gì mà ông chủ nhà bọn họ?
Đúng là biết giả vờ thật!
Anh ta càng nghĩ càng tức, vừa nhớ đến bộ dáng có bài có bản kia của Lệ Chính Thương, cứ như thể những lời ông ta nói đều là thật vậy, coi anh ta như con khỉ mà trêu đùa, Häc Luân giận muốn nổ tung.
“Người đậu!”
Hắc Luân hét lớn một tiếng, bên ngoài có vài tên lính thân thiết lập tức xông vào.
“Lính đánh thuê của nhà họ Lệ bây giờ có mấy người?”
“Không đến ba trăm!”
“Những sản nghiệp kinh doanh chủ yếu của bọn họ có những gì, điều tra rõ ràng cho tôi.”
Hắc Luân cười lạnh một tiếng: “Nếu không muốn bị thu thập vào dưới trướng của tôi, thì chuẩn bị mà biến mất đi! Tôi muốn tất cả của các người, biến thành tro bụi!”
Anh ta nắm chặt nắm đấm, khóe mắt tràn đầy lệ khí ác độc, cảm giác ngang ngược kia, dường như có thể san bằng tất cả!
“Hắc Luân đại nhân, con trai của nhà họ Lệ kia tên Lệ Tuyên Hoành, dạo gần đây cứ đi về phía tây, mỗi lần đi cũng không mang theo nhiều người cho lắm, không biết là tình huống thế nào.”
Có người mở miệng: “Tôi thấy bộ dạng của cậu ta rất tùy ý, nhưng bên trong vẻ tùy ý đó, rõ ràng có cẩn thận, tên nhóc kia giấu không được tâm sự.”
Nghe thế, Hắc Luân nheo mắt lại: “Cậu nói là, cậu ta thường đi về phía tây, phía tây có cái gì?”
“Phía tây là đất hoang, cái gì cũng không có, ở nơi này, có thể bị gọi là đất hoang, thì có thể thấy được là người bình thường đầu không muốn nhìn thấy nó, Lệ Tuyên Hoành rốt cuộc đến đó làm gì.
“Nghe nói là đang tìm vài miếng đấy để làm thành sân huấn luyện.
Hắc Luân cười lạnh.
Đất đai ở nơi này là không đáng tiền nhất, nhưng nơi cằn cỗi hoang vu không biết bao nhiêu mà nói.
Cát và đá trên đất đều là những thứ có thể gặp ở khắp mọi nơi, cho đến bây giờ cũng không có ai thèm để ý.
Nhưng bây giờ tất cả những chuyện hai cha con nhà họ Lệ làm, anh ta đều đang nhìn chằm chằm, nhất là loại người trẻ tuổi như Lệ Tuyên Hoành này, torng lòng giấu không được chuyện gì, không giống như lão hồ ly Lệ Chính Thương kia.