Chương 2206:
Sức mạnh của cái tát kia, đến bây giờ gã vần còn cảm nhận được. Miệng của gã đã sưng lên, không còn tri gác gì nữa, răng cũng lung lay.
“Tôi hỏi cậu, tôi nên ngồi bàn nào?”
Giang Ninh vấn hỏi lại câu trước đó.
Anh trên cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm bảo vệ, chỉ cần ánh mắt kia thôi cũng đủ để giết người rồi!
“Bàn, bàn kia.” Gã nhỏ giọng chỉ vào một cái bàn ở hàng đầu, tiếng nói cũng đang run rẩy.
Nghe xong, Giang Ninh gật gật đầu, bưng thức ăn lên, nắm tay Lâm Vũ Chân đi về phía cái bàn ở hàng đầu tiên ấy.
Mà người ngồi ở cái bàn kia thấy Giang Ninh đi tới thì khế nhíu mày.
“Ngại quá, cậu không thể ngồi ở đây.”
Zoro Lance không hề khách sáo, thậm chí bên trong giọng điệu còn ẩn chứa một tia châm chọc: “Tôi không ngồi chung với người không có phong độ thân sĩ.
Lance là người của gia tộc Zoro, là quý tộc nổi danh Tây Âu, thứ bọn họ coi trọng nhất chính là phong độ thân sĩ.
Ban nãy Giang Ninh ra tay trước mặt anh ta, hơn nữa còn là ra tay với bảo vệ, thì trong mắt anh ta là vô cùng không có tố chất. Đó là thứ mà chỉ có người làm việc trong những quặng mỏ mới có thể làm.
“Thật à? Phong độ thân sĩ?”
Giang Ninh mỉm cười: “Không phải ở đây chai bàn dựa trên giá trị con người sao? Từ khi nào tiêu chuận lại có phong độ thân sĩ hay không vậy?”
Mặt Lance không hề thay đổi: “Mời anh đi cho.”
“Vợ à, mấy món này ăn không ngon lắm, còn không ngon bằng thức ăn do dì căn tin trong công ty chúng ta làm nữa.” Giang Ninh hệt như không nghe được lời nói của Lance vậy, đã bắt đầu chia thức ăn cho Lâm Vũ Chân: “Nhưng mà khi ra khỏi cửa, chúng ta không phải lo lắng nhiều như vậy.”
“Chỉ cần không có độc, có thể ăn vào no là được rồi.”
Nghe vậy, vẻ mặt của Lance càng nhíu lại nhiều hơn.
“Nhà ăn xa hoa như thế này, anh lại bảo là có độc? Sao anh có thể nói xấu người các như vậy?”
Lance ngày càng không hài lòng với lời của Giang Ninh.
Đã không có phong độ thân sĩ, lại còn ác ý chì chiết người khác!
“Ý tôi nói là của anh có độc, còn của tôi không!” Giang Ninh ăn vào một miếng, chỉ vào bàn món ăn trước mặt Lanee: ‘Không tin anh có thể ăn thử một miếng.”
Nghe được lời nói của Giang Ninh, không chỉ là sắc mặt Lance thay đổi, mà cả hai vệ sĩ đứng sau anh ta cũng đồng dạng thay đổi sắc mặt.
Bọn họ cảm thấy Giang Ninh thật sự là một thằng điên, nói năng lộn xộn ở đây. Trong phong hội xa hoa như thế này, còn là ở trên một chiếc tàu biển chở khách xa hoa định kỳ như vậy, chưa nói đến chuyện bảo vệ từ chủ sự nghiêm mật đến đâu, mà chẳng nhẽ các vệ sĩ bọn họ đây bất tài sao?
Rõ ràng là Giang Ninh đang khiêu khích bọn họ!
“Thưa ngài, nói xong là phải chịu trách nhiệm đấy!” Một gã vệ sĩ quát.
Giang Ninh vừa ăn vừa nhìn gã một cái: “Tôi nói rồi, cậu không tin thì cứ ăn đi, có chết thì cũng không liên quan đến Ai tôi.
Vệ sĩ cười lạnh, bước lên mấy bước: “Ngài Lance, đây là trách nhiệm của tôi.”