Chương 2219:
Giang Ninh không giải thích nhiều, nắm tay Lâm Vũ rời đi, căn bản không để ý tới cái gì gọi là vệ sĩ.
Bọn họ đều có thể đoán được, sát thủ có thể đang ẩn mình dưới nước, lúc này đã quá muộn để kiểm tra lại lần nữa.
Có sát thủ nào mà ngu ngốc như vậy không?
Đứng ở một chõ, đặc biệt là người của bọn họ, hai người bị Giang Ninh đánh trọng thương, càng khiến cho bọn họ thêm cảnh giác.
Bọn họ, khẳng định đã lên du thuyền.
Hơn nữa, với năng lực của võ sĩ Nhật Bản, bọn họ am hiểu ẩn nấp, mà bọn họ càng giỏi hóa trang khuôn mặt.
Trong đám người, sợ là có người bị giết rồi đem giấu đi sau đó bị mượn danh tính, đứng ở nơi đây quá nguy hiểm.
Giang Ninh xoay người rời đi, Lance vội vàng đi theo.
Hiện tại anh ta không tin ai khác, liền đi theo Giang Ninh.
Tuy rằng không thích Giang Ninh cho lắm, nhưng ở bên cạnh Giang Ninh hiển nhiên có cảm giác an toàn, giống như chỉ cần Giang Ninh ở đây, anh ta nhất định sẽ không sao cả.
Nhất là khi tận mắt chứng kiến Giang Ninh đánh bay hai bóng đen sát thủ lúc nấy.
Thân thủ kia… mấy chục vệ sĩ của mình cũng không thể sánh bằng!
“Tôi sẽ giúp các anh bưng đĩa cho, để hai người có thể dễ dàng nắm tay nhau nhé.”
Lance cố gắng nói, vội vàng tiến lên giúp Giang Ninh bưng đĩa, ngượng ngùng cười: “Tôi giúp các anh bưng nhé, để tôi!”
Giang Ninh liếc anh ta một cái, khẽ gật đầu.
“Anh cũng có mắt nhìn đấy, gia tộc bồi dưỡng anh cũng không phải vô ích, rất lịch sự”
Lance trong lòng muốn chửi rủa cả ngàn lần, nhưng ngoài miệng không dám nói gì, đành phải cười cười gật đầu, tiếp nhận lời khen của Giang Ninh.
Ít nhất, Giang Ninh cho anh ta vào phòng.
Đây là nơi an toàn nhất!
Tại thời điểm đó.
Đại sảnh du thuyền.
Ở đây không gian rất lớn, có rượu có đồ ăn ngon, hàng trăm vệ sĩ vây quanh mọi người, không cho người lạ đến gần.
Bầu không khí sợ hãi dường như đã được giảm bớt.
Những người lựa chọn ở lại, trong lòng cũng đã dần dần bình tĩnh lại.
Nhiều vệ sĩ được trang bị võ trang hạng nặng bảo vệ, bọn họ chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm.
Cát Mễ đã cử rất nhiều người lặn nước để kiểm tra, nhưng vẫn không có thu hoạch gì.
“Sao lại như thế?”
Cát Mễ nổi giận đùng đùng: “Không phải các người nói ở dưới nước sao?
Vậy người đâu!”