Huỳnh Dương Hỏa thầm hết hồn. Thanh Liên Địa Hỏa của lão chính là thiên địa dị hỏa, cực kỳ bá đạo cường đại, dù là cường giả Vũ Hoàng cũng không dám ngay mặt đón đỡ. Huỳnh Dương Hỏa vì luyện hóa ngọn lửa này mà sụt tu vi, nếu không lão sớm bước vào Thất Túc cảnh.
Huỳnh Dương Hỏa luyện hóa Thanh Liên Địa Hỏa, dù là Vũ Hoàng nhất tinh vừa vào Thất Túc cảnh cũng không dám ngay mặt đón đỡ mũi nhọn. Tiểu tử này hơi thở mới chỉ là Vũ Quân nhất tinh sao có thể ngăn lại dị hỏa của lão?
Lý Vân Tiêu ở trong Thanh Liên Địa Hỏa kêu xèo xèo nhưng bản thân hắn không bị tổn thương chút nào. Trán Lý Vân Tiêu hiện ra một luồng hỏa vân màu sắc dậm sặc sỡ. Thanh Liên Địa Hỏa như gặp phải vật gì cực kỳ đáng sợ, chúng nó tránh khỏi thân thể Lý Vân Tiêu, quanh người hắn hình thành chân không.
Lý Dật nghiến răng nghiến lợi kêu to:
– Đại nhân, chính là hắn! Chính là hắn diệt Huỳnh Dương gia, giá họa cho Vô Thượng cung!
Toàn là lỗi của Lý Vân Tiêu, hại gã mất đi phú quý vinh hoa, cụt một tay, cuỗm sạch bảo bối vốn nên thuộc về gã, giờ chịu đau đớn thấu xương tại đây. Lý Dật hận không thể cắn từng miếng thịt của Lý Vân Tiêu xuống.
Nhìn quanh thân Lý Vân Tiêu trống trơn, Lý Dật còn tưởng Huỳnh Dương Hỏa cố ý làm vậy, sợ đốt chết hắn không nhận được đáp án.
Lý Dật vội nói:
– Đại nhân, tiểu tử này cực kỳ gian xảo, hãy mau đốt chết hắn trả thù cho mọi người.
Đám người trên bầu trời cũng cho rằng Huỳnh Dương Hỏa cố ý chừa một khoảng trống, tránh cho trực tiếp đốt chết Lý Vân Tiêu.
Huỳnh Dương Hỏa mắng:
– Lão phu làm việc còn cần ngươi dạy? Cút!
Huỳnh Dương Hỏa trừng mắt, một luồng lửa hình thành nắm đấm đánh vào Lý Dật.
– A! Cực hàn chân khí!
Lý Dật hoảng hồn, sợ hãi hồn vía lên mây, vội vận chuyển chân khí lên đến đỉnh.
Rầm!
Lý Dật bị hỏa quyền đánh trúng, phòng ngự cực hàn chân khí bị đánh nát, lửa bao bọc người gã bay đi mấy con phố mới dừng lại.
May mắn là Lý Dật không chết.
Lý Dật đau đớn lăn lộn dưới đất, nhưng Thanh Liên Địa Hỏa dễ bị dập tắt sao? Lý Dật vội vận chuyển chân khí khống chế thế lửa trên người yếu dần.
Cực hàn chân khí vốn là công pháp vô thượng của siêu đại phái Bắc Minh Huyền cung Bắc vực, Bắc Minh Huyền Chân khí cải biên ra, uy lực vô cùng. Tuy rằng Thanh Liên Địa Hỏa không dễ dập tắt nhưng chân khí gột lửa, thế lửa yếu nhất. Có điều Lý Dật bị đốt khét đen.
Trong lòng Huỳnh Dương Hỏa vô cùng giật mình. Thanh Liên Địa Hỏa không phải bị lực lượng nào đẩy ra mà là nó sợ hãi chạy trốn.
Huỳnh Dương Hỏa luyện hóa Thanh Liên Địa Hỏa nhiều năm, sớm tâm ý tương thông nên lão cảm nhận được ngọn lửa kinh sợ thế nào. Cảm giác như con dân bình thường nhìn thấy vương giả cao cao tại thượng, không sinh ra nổi lòng chống cự.
Huỳnh Dương Hỏa hút ngụm khí lạnh:
– A!
Lần đầu tiên xuất hiện tình huống này, khiến Huỳnh Dương Hỏa cẩn trọng nghiêm túc hỏi:
– Lão hu là Huỳnh Dương Hỏa, chính là ngươi diệt Huỳnh Dương gia của ta?
Người đứng trên trời lấy làm lạ, từ khi nào Huỳnh Dương Hỏa trở nên dễ nói chuyện vậy? Lúc trước Vô Thượng cung bị Huỳnh Dương Hỏa không nói không rằng giết sạch, tiêu diệt môn phái người ta. Nhưng ngẫm lại chắc giận quá trở nên bình tĩnh? Trời biết khi nào Huỳnh Dương Hỏa sẽ nổi bão.
Lý Vân Tiêu con ngươi co rút:
– Thì ra là chó già Huỳnh Dương gia, còn có người sống?
Mắt Lý Vân Tiêu bắn ra tia sáng lạnh, hỏa vân trên trán gần như chui ra ngoài. Ngọn lửa xung quanh bị ảnh hưởng lại thụt lùi khoản cách lớn, gần như chạy về bên cạnh Huỳnh Dương Hỏa.
Trước phượng hoàng chân hỏa thì vạn hỏa đều lùi.
Huỳnh Dương Hỏa vừa kinh vừa giận vô cùng, lão quát to:
– Quả nhiên là ngươi! Huỳnh Dương gia của ta có thù lớn gì với ngươi mà xuống tay độc ác như vậy?
– Giết một người của ta thì ta diệt toàn tộc của ngươi!
Một câu làm bốn phương kinh. Các cường giả trên bầu trời hoảng sợ biến sắc mặt.
Ngọn lửa chiếu rọi Lý Vân Tiêu rực rỡ, khí chất khó hình dung khuếch tán, như thể thiên địa to lớn đều nằm trong lòng ta.
Lý Dật ở gần đó đang trị thương kinh hoàng trợn tròn mắt nhìn Lý Vân Tiêu.
Cùng là Vũ Quân nhưng Lý Dật cảm thấy hênh lệch giữa hai người càng lúc càng lớn. Từ lúc Lý Vân Tiêu còn là Võ Sĩ đã không thèm để Lý Dật vào mắt, hiện tại hai người cùng là Vũ Quân nhưng đối phương với khí thế ngạo nghễ thiên hạ, đâm Lý Dật mù mắt, gã không có tư cách nhìn thẳng hắn.
Trong lòng Lý Dật tràn ngập oán hận và bực tức, gã nguyền rủa Lý Vân Tiêu bị Huỳnh Dương Hỏa đập chết.
– Ngông cuồng!
Huỳnh Dương Hỏa giận dữ bật cười nói:
– Ngươi là cái thứ gì?
Lý Vân Tiêu đầy sát ý, thanh âm lạnh lùng nói:
– Huỳnh Dương gia bây giờ chỉ còn lại co nchó già nhà ngươi, chờ một lúc nữa Huỳnh Dương gia sẽ hoàn toàn xóa sổ khỏi đại lục.
Huỳnh Dương Hỏa tức điên:
– Muốn chết!
Huỳnh Dương Hỏa nhớ lại gia tộc của mình sừng sững ngàn năm trên Hỏa Ô đế quốc nhưng bỗng nhiên bị một thiếu niên tiêu diệt, cảm giác như mơ. Đổi lại Huỳnh Dương gia bị Vô Thượng cung tiêu diệt thì Huỳnh Dương Hỏa còn chấp nhận được.
– Chờ ta đốt ngươi thành tro rồi sẽ luyện tháp lùn này, lột da rút gân từng người bên cạnh ngươi!
Hai tay Huỳnh Dương Hỏa liên tục chuyển động, ngọn lửa xung quanh phun ra nuốt gào. Nhanh chóng một quả cầu lửa to lớn hình thành, Huỳnh Dương Hỏa giơ nó cao qua đầu ném mạnh xuống. Quả cầu lửa to lớn hơn ba mươi thước như mặt trời rơi xuống, vật xung quanh bị lửa đốt trọi.
Một tay Huỳnh Dương Hỏa bắt ấn quyết, hét to một tiếng:
– Bạo, Lưu Tinh Hỏa Vũ!
quả cầu lửa to lớn nổ tung hóa thành muôn vàn quả cầu lửa tựa mưa sao băng rít gào giáng xuống.
Các cường giả trên bầu trời nín thở nhìn chằm chằm.hế lửa mạnh mẽ làm bọn họ ở trên cao ngàn dặm vẫn cảm nhận được các tầng sóng nhiệt. Lực lượng một kích kia tuyệt đối không kém hơn Vũ Hoàng. Xem ra Huỳnh Dương Hỏa ngừng lại tu vi, bế quan luyện hóa Thanh Liên Địa Hỏa là lựa chọn chính xác.
Có thiên địa kỳ hỏa trợ giúp thì đột phá Vũ Hoàng dễ như trở bàn tay. Hơn nữa khi đó cường giả Vũ Hoàng bình thường không đánh lại Huỳnh Dương Hỏa.
Lý Vân Tiêu nhìn lửa cháy hừngd hực giáng xuống, lòng hắn máy động, lực lượng trong thức hải dâng lên. Lý Vân Tiêu quát lớn vọt tới trước, đại bằng giương cánh thành con chim lửa.
Giới Thần Bi gần trong gang tấc tâm ý tương thông với Lý Vân Tiêu, hiện ra trong thức hải của hắn càng rõ ràng hơn. Thần hỏa trong linh hồn Lý Vân Tiêu bị thiên địa kỳ hỏa hừng hực lôi kéo, càng đốt càng dữ dội. Thức hải của Giới Thần Bi chớp mắt biến thành biển lửa, sắp xuyên qua hỏa vân trên trán Lý Vân Tiêu bay ra ngoài.
Lý Vân Tiêu biến sắc mặt, dù có Giới Thần Bi từ xa liên tục phát ra hồn lực nhưng biển lửa trong thức hải không theo hắn điều khiển. Nếu lửa vọt ra thì hậu quả không thể tưởng tượng.
Lý Vân Tiêu ngửa đầu hét to một tiếng:
– Grao!
Lý Vân Tiêu cưỡng ép ức chế lửa trong thức hải, cơ thể hắn đỏ rực, máu đốt nóng.