Lý Vân Tiêu lạnh lùng cười:
- Bàn về thực lực thì các ngươi tạm được, nhưng chỉ số thông minh thì... Hừ, ngươi nghĩ chỉ có hai ngươi bám theo ta sao? Bây giờ có ít nhất ba, bốn thế lực núp trong không gian bốn phía, chỉ có các ngươi là thiếu kiên nhẫn nhất.
Nhạc Cửu Lâm giật mình kêu lên:
- Cái gì?
Nhạc Cửu Lâm vội phát tán thần thức ra cảnh tượng, có mấy chỗ khẽ rung.
Nhạc Cửu Lâm biến sắc mặt, tức giận quát:
- Là ai? Ra hết đi!
Vũ Hoàng ngũ tinh quát, không gian khẽ run, mấy vị trí trên bầu trời truyền ra dao động nhẹ sau đó quay về tĩnh lặng.
Trong một góc, dao động mạnh đến nỗi mắt thường trông thấy, một chiếc Hổ Vương chiến xa chạy ra từ giữa hư không, trang sức cực kỳ hoa lệ. Bốn phía xanh bao phủ chiến xa, ngăn cách dao động không gian, chiến xa chậm rãi hiện ra.
Có mấy nam nhân đứng trên chiến xa, người đi đầu là tóc bạc mặt trẻ trung, chính là hội trưởng công hội Thuật Luyện Sư, Bách Lý Công Cẩn.
Nhạc Cửu Lâm thấy rõ người đến thì lòng chìm xuống, quát to:
- Bách Lý đại sư có ý gì?
Bách Lý Công Cẩn hờ hững liếc Nhạc Cửu Lâm, bình tĩnh nói:
- Ý gì? Ta đang muốn hỏi Nhạc đại nhân có ý gì. Lý Vân Tiêu là Thuật Luyện Sư của công hội Thuật Luyện Sư chúng ta, Nhạc đại nhân ngăn đường hắn đi, ta đang muốn hỏi NHạc đại nhân có ý gì. Lâu không gặp, Nhạc đại nhân biết đùa rồi.
Đùa khỉ mốc!
Nhạc Cửu Lâm chửi thầm trong bụng, sắc mặt âm trầm nói:
- Bách Lý đại sư, đây là ân oán cá nhân giữa Lý Vân Tiêu và thái tử điện hạ, mong Bách Lý đại sư đừng xen vào.
Bách Lý Công Cẩn chậm rãi nói:
- Đương nhiên ta không nhúng tay vào ân oán cá nhân, nhưng nếu có người ăn hiếp Thuật Luyện Sư của công hội ta vậy ta không thể ngồi xem, công hội Thuật Luyện Sư luôn một lòng. Lý Vân Tiêu, nói cho ta biết các ngươi là ân oán cá nhân hay ngươi bị người ăn hiếp?
Nhạc Cửu Lâm, Nam hải biểu tình cực kỳ khó xem. Bộ dạng của Bách Lý Công Cẩn rõ ràng không bỏ qua chuyện này.
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
- Đương nhiên là bọn họ muốn ăn hiếp ta, không chỉ thế, thái tử điện hạ còn định thu ta làm nô bộc. Chậc chậc, định bắt một Thuật Luyện Sư tứ giai làm nô bộc. Bách Lý hội trưởng, đây rõ ràng là coi khinh Thuật Luyện Sư! Ta với thân phận Thuật Luyện Sư tứ giai khẩn cầu công hội Thuật Luyện Sư Hỏa Ô đế quốc phát ra lệnh truy sát hoàn toàn xóa sổ Nhạc Cửu Lâm, Tân Như Ngọc, hai kẻ coi khinh Thuật Luyện Sư.
Nhạc Cửu Lâm biến sắc mặt kêu lên:
- Cái gì?
Lệnh truy sát của công hội Thuật Luyện Sư siêu đáng sợ, hầu như không chết không ngừng. Vì công hội Thuật Luyện Sư sẽ treo giải thưởng cực lớn, đủ hâp dẫn cao thủ toàn thiên hạ tham gia.
Qua nhiều năm như vậy, có thể sống sót dưới thuật luyện sư công hội lệnh truy sát cả Thiên Vũ đại lục cũng chỉ có một người, đó chính là Thiên Vũ Đại Lục đệ nhất nhân -- Phách Thiên Vũ Đế Ngạo Trường Không!
Hắn cũng không dám tự đại tới mức so sánh với Ngạo Trường Không, mồ hôi lạnh bao phủ toàn thân, vội vàng nói:
- Bách Lý đại sư không cần thiết nghe người này hồ ngôn loạn ngữ, chúng ta chỉ là ân oán cá nhân mà thôi, hoàn toàn không quan hệ tới tôn nghiêm của thuật luyện sư công hội.
Trong lòng Bách Lý Công Cẩn cũng âm thầm buồn cười, Lý Vân Tiêu cho hắn một chút ánh sáng, hắn bắt đầu sáng lạn. Thuật luyện sư công hội ban bố truy sát lệnh ngay cả hắn cũng chỉ có tư cách xin mà thôi, nhất định phải có bát giai Tôn cấp thuật luyện sư phê chuẩn mới có thể phát ra. Nhưng Nhạc Cửu Lâm cũng không biết, hắn sợ tới mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Nếu thuật luyện sư truy sát lệnh thật sự ban ra, hắn lên trời xuống biển cũng khó thoát được!
Lý Vân Tiêu hừ lạnh nói:
- Ân oán cá nhân? Ta và ngươi không oán không cừu, cái gì gọi là ân oán cá nhân? Rõ ràng xem ta là thuật luyện sư, muốn bắt đi làm nô bộc. Vừa rồi thái tử điện hạ nói, không chỉ có ta và ngươi nghe thấy, Bách Lý đại sư nghe thấy, còn có mấy vị bằng hữu trốn trong hư không chẳng lộ diện kia cũng nghe thấy, há lại hồ ngôn loạn ngữ? Tôn nghiêm của thuật luyện sư hôm nay đã không còn. Mong rằng Bách Lý đại sư làm chủ, vãn hồi tôn nghiêm thuật luyện sư nhất mạch chúng ta.
Bách Lý Công Cẩn nghe xong sững sờ, chuyện này càng náo càng trở nên nghiêm trọng. Hắn vội vàng phất tay, nói:
- Tân gia thái tử cuồng vọng khôn cùng, nói năng lỗ mãng, niệm ngươi còn trẻ vô tri, nhanh chóng xin lỗi Lý Vân Tiêu, việc này không như vậy nữa, nếu không, hừ!
Hắn nhìn như xuất đầu cho Lý Vân Tiêu, kì thực là đang tạo bậc thang cho Tân Như Ngọc, nếu như tiếp tục bị Lý Vân Tiêu kéo tiếp, càng nói càng nghiêm trọng, đến lúc đó vì giữ gìn mặt mũi cho thuật luyện sư, hắn không thể không ra tay, đến lúc đó sẽ đắc tội hoàng thất, Tụ Thiên Tông cùng Thiên Châu Môn, vậy hắn cũng không cách nào dừng chân tại Hỏa Ô đế quốc.
Tân Như Ngọc tức tới mức sắc mặt tái nhợt, Nhạc Cửu Lâm thì không ngừng lo lắng nháy mắt với hắn. Hắn cũng biết hôm nay không có khả năng bắt lấy Lý Vân Tiêu, chỉ có thể nén giận, giọng căm hận nói:
- Lý Vân Tiêu, xem như ngươi lợi hại! Hôm nay là ta không đúng, ngày khác gặp mặt sẽ tiếp tục ôn chuyện!
Hắn ném ngoan thoại sau đó thân hình hóa thành một đạo lưu quang, hắn bay ra khỏi thành.
Nhạc Cửu Lâm vụng trộm xnhìn qua Bách Lý Công Cẩn, thấy hắn hai mắt khép hờ, không có thái độ liền chắp tay cáo từ, cũng bay theo Tân Như Ngọc.
Lý Vân Tiêu mỉm cười, nhìn Bách Lý Công Cẩn chắp tay nói:
- Đa tạ hội trưởng đại nhân giải vây, Vân Tiêu có việc trong người, như vậy hiện tại từ biệt. Ngày khác tất nhiên đến nhà bái tạ!
Bách Lý Công Cẩn sững sờ, thầm nghĩ trong lòng: tiểu tử này không thể như thế, ta vừa cứu ngươi, bây giờ đã có suy nghĩ chạy đi. Trên mặt hắn vẫn cười ha hả, nói:
- Vân thiếu chính là người của thuật luyện sư công hội, tự nhiên như thế! Đáng tiếc Vân thiếu gia tới thuật luyện sư công hội đến nay chưa bao giờ đến công hội, lão hủ vẫn lấy làm tiếc a. Hôm nay đúng lúc gặp được, không bằng dời bước ở một lúc chứ?
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Được đàm thuật luận đạo với Bách Lý đại sư quả thật là tam sinh hữu hạnh, cầu còn không được. Đáng tiếc tục sự quấn thân ah, thật sự là không khéo, không khéo ah!
Không khéo con em ngươi!
Bách Lý Công Cẩn tức điên, con em ngươi còn vểnh miệng lên với ta đấy! Lập tức cau mày nói:
- Ah? Chuyện gì cần xử lý vội vã như thế, ngay cả thời gian đi công hội cũng không có? Vân thiếu tấn chức tứ giai thuật luyện sư vẫn còn chưa cấp huy chương cho ngươi đấy. Nếu như bỏ qua hôm nay, chỉ sợ ta sẽ quên đấy.
Ý của hắn chính là đang cảnh cáo, nếu hôm nay ngươi không tới, huy chương tứ giai cũng đừng có cầm a.
Lý Vân Tiêu làm sao không nghe ra ý của hắn chứ, vẫn không nhanh không chậm nói:
- Huy chương chỉ là biểu tượng mà thôi, có tự nhiên rất tốt, không có cũng không sao. Vân thiếu ngày khác sẽ tới lấy.
- Con em ngươi, ngươi rốt cuộc có đi với ta hay không?