Nguyên Hạo cũng thụ giáo không thôi, thở dài:
- Cổ Phi Dương đại nhân thật là kỳ nhân khoáng thế!
- Ọt ọt!
Lý Vân Tiêu đang ngưng luyện nguyên thạch kêu rên một tiếng, hắn nuốt nước bọt xuống, suýt nữa hắn phun ra một ngụm máu.
Hắn đúng là nhớ có chuyện như vậy.
Ngày đó sau đại hội truyền khóa chấm dứt, hắn bị một bạn xấu hãm hại, nói có chuyện tốt, dĩ nhiên là đi nhìn lén Hồng Liên Vũ Đế Liễu Phỉ Yên tắm rửa. Tên bạn xấu này lòng bàn chân bôi mỡ, thoáng cái đã chạy đi. Hắn lúc ấy bị meo meo phong hoa tuyệt đại của Liễu Phỉ Yên làm khiếp sợ, chạy chậm nửa bước, kết quả bị thần thức của đối phương tập trung.
Lý Vân Tiêu dưới tình thế cấp bách vội vàng trốn về tẩm cung của mình, giả bộ như ngồi xuống tu luyện. Quả nhiên trong chốc lát Liễu Phỉ Yên đã đuổi tới, đang âm thầm hồ nghi bất định, cuối cùng hạ quyết tâm nhận định hắn là hung thủ, thời điểm đang muốn ra tay thì một lăng đầu tử vụng trộm tiến vào, trực tiếp quỳ trước mặt hắn, nói một lòng cầu đạo, muốn học Huyễn Ba Thiên Kinh Quyết.
Nhưng mà Liễu Phỉ Yên đang âm thầm theo dõi hắn, hắn e sợ lộ ra nên bất động không dám nói gì.
Tiểu tử kia cũng có nghị lực, hắn quỳ suốt cả đêm. Đợi đến lúc hừng đông thì đột nhiên không hiểu thấu nói ra câu "Cảm ơn Cổ đại nhân, ta hiểu rồi!", sau đó thật hưng phấn chạy đi làm hắn cũng chẳng hiểu cái gì.
Liễu Phỉ Yên cũng chờ cả đêm nên không còn kiên nhẫn rời đi!
Thì ra là có chuyện như vậy!
Thì ra tiểu tử này là cố nhân, còn cứu ta một lần!
Lý Vân Tiêu lập tức vẻ mặt đầy hắc tuyến, trong nội tâm vừa phân thần, thiếu chút nữa tính sai linh quyết.
Trên mặt Bách Lý Công Cẩn mang theo vẻ sùng kính, dùng ngữ khí kính sợ nói:
- Lúc ấy sư tôn cũng cảm khái nói với ta, Cổ Phi Dương đại nhân chính là thuật luyện sư kỳ tài, tương lai thuật đạo nhất mạch tất nhiên sẽ phát triển hơn nữa trong tay của hắn. Bảo ta tại thuật luyện chi đạo con đường này đi theo bước chân Cổ Phi Dương đại nhân, vĩnh viễn không nên vì thuật đạo vô cùng mà dừng bước lại.
Mọi người nghe xong đều im lặng. Nội tâm đối với thiên tài thiên cổ như sao băng xoẹt qua bầu trời kia sinh ra hướng tới vô hạn.
Tân Trạch cũng rất có cảm xúc, ánh mắt đầy phức tạp, nói:
- Không thể ngờ Lý Vân Tiêu sử dụng thủ linh quyết lại có lai lịch như thế.
Bách Lý Công Cẩn cũng tươi cười, nói:
- Đáng tiếc, thiên phú Lý Vân Tiêu thật tốt, nếu không phải cuồng vọng tự đại, dùng một chọi ba, hôm nay hắn cũng không ăn thiệt thòi.
Đoạn Việt trầm mặt, không vui nói:
- Bách Lý đại sư, lời này của ngươi ta không thích nghe, trước mắt xem ra còn chưa phân thắng bại mà?
Bách Lý Công Cẩn mỉm cười, đang nhìn đến Lý Vân Tiêu vậy sử dụng Huyễn Ba Thiên Kinh Quyết thì nội tâm càng kích động cuồng nhiệt. Vốn muốn bắt Lý Vân Tiêu tới đây chính là vì thiên địa, trần thế cùng kiếp phù du tam đại ấn quyết, bây giờ lại còn có Huyễn Ba Thiên Kinh Quyết mà hắn tha thiết ước mơ, lần này cho dù như thế nào cũng phải đạt được.
Chỉ cần Lý Vân Tiêu thua, đến lúc đó trực tiếp dùng đại lượng nguyên thạch mua sắm, tất nhiên không thành vấn đề. Mà lấy một địch ba, cho dù có Huyễn Ba Thiên Kinh Quyết nơi tay, cũng tuyệt đối không làm nên chuyện gì, hắn vụng trộm truyền tin xuống, bắt đầu để cho thủ hạ thu thập nguyên thạch.
Lữ Hạo Sơ sử dụng Bát Kỳ Luyện Tâm Thủ đã phát huy đến cực điểm, mỗi một lần chém ra đều như cự chùy hạ xuống, chấn hào quang trên nguyên thạch sáng ngời.
Mà Lý Vân Tiêu sử dụng Huyễn Ba Thiên Kinh Quyết từng ấn quyết đánh xuống, khối nguyên thạch tự động ngưng luyện, không ngừng áp súc, giống như muốn thu nạp nguyên khí trong thiên địa vào nó..
Nguyên Hạo nhịn không được nói ra:
- Huyễn Ba Thiên Kinh Quyết quá mức thần diệu, không ngờ có thể làm cho nguyên khí tự ngưng luyện mà không tiêu tan, như vậy cũng quá chiếm tiện nghi rồi!
- Chiếm tiện nghi?
Đoạn Việt hừ lạnh nói:
- Lấy một địch ba, còn chiếm tiện nghi?
Nguyên Hạo lập tức câm miệng, trên mặt mang theo thần sắc xấu hổ.
Bách Lý Công Cẩn yên lặng nhìn qua thủ pháp đó, loại cảm giác này so với năm đó ở Hóa Thần Hải còn rung động cùng kích động nhân tâm hơn.
- Bát Kỳ Luyện Tâm Thuật cảnh giới cao nhất -- Bách Luyện Thành Khí!
Lữ Hạo Sơ khẽ quát một tiếng, trên mặt mang theo thần thái ửng đỏ, trong hai tay lập tức kim quang đại phóng, từng đạo ảnh chùy rơi xuống, hội tụ từ bốn phương tám hướng mà đến, không ngừng áp súc nguyên thạch tới mức tận cùng, bắt đầu tiến dần lên cấp độ thượng phẩm nguyên thạch.
Linh khí trong căn phòng phát ra hương thơm nhàn nhạt, thấm vào ruột gan, nhưng mà không có người nào đi hưởng thụ, bọn họ đang khẩn trương quan sát cuộc chiến.
- Thượng phẩm nguyên thạch, thành!
Lữ Hạo Sơ đại hỉ, gương mặt tới nhợt đầy hưng phấn, hắn nhất cổ tác khí tiếp tục sử dụng Bách Luyện Thành Khí, không ngừng oanh kích vào nguyên thạch, khiến nguyên thạch càng ngày càng nhỏ bé.
Bên kia thủ pháp của Lý Vân Tiêu cũng càng lúc càng nhanh, nguyên thạch cũng từng bước tiến tới cấp độ thượng phẩm, sắc mặt của hắn cũng bắt đầu tái nhợt. Mặc dù thủ pháp của hắn thần diệu, hao tổn hồn lực cũng khó tránh khỏi quá nhiều.
- Có thể tiến giai thượng phẩm không?
Tất cả mọi người nội tâm khẽ động, nhìn qua cảnh này.
Đến thời điểm này, cho dù tiến giai thượng phẩm thành công cũng thua không thể nghi ngờ, dù sao đối phương còn có một Tân Trạch còn chưa ra sân.
- Ngưng cho ta!
Lý Vân Tiêu khẽ quát một tiếng, hồn lực bành trướng từ mi tâm của hắn bắn ra ngoài, bắn vào bên trong nguyên thạch, nồng độ nguyên khí cực cao bị hồn lực trấn áp, bắt đầu trùng kích cấp bậc cao hơn. Huyễn Ba Thiên Kinh Quyết kim quang lập loè, không ngừng ngưng luyện nguyên khí.
- Lực khống chế thật tinh chuẩn!
Bách Lý Công Cẩn khó có thể tin tán thán nói:
- Nhìn hồn lực bàng bạc như thế, nhìn thì giống Lữ Hạo Sơ dùng búa nện ngưng luyện thành thành phẩm, nhưng trên thực tế hắn mỗi một phần hồn lực đều dùng trên lưỡi đao, không lãng phí chút nào cả. Trời ơi, loại năng lực khống chế này thật sự là thiếu niên mười lăm tuổi có thể làm hay sao?
- Thượng phẩm!
Đồng tử Nguyên Hạo co rụt lại, khiếp sợ kinh hô lên, nói:
- Vậy mà bằng vào lực lượng một người ngưng luyện nguyên thạch nguyên liệu lên tới mức thượng phẩm, hắn... Hắn còn có thể kiên trì tiếp không?
Bên kia sắc mặt Lữ Hạo Sơ càng ngày càng sầu thảm, tuy nguyên thạch của Lý Vân Tiêu bước vào cấp độ thượng phẩm còn chậm hơn hắn, nhưng đả kích tự tin và tôn nghiêm với hắn mà nói là cực lớn, hơn nữa hao tổn quá lớn, hắn phun ra một ngụm tâm huyết.
- Lữ đại sư!
Tân Trạch cả kinh, vội vàng đi qua vịn Lữ Hạo Sơ, xanh mặt nói:
- Còn lại tới ta!
Lữ Hạo Sơ sắc mặt đầy bất đắc dĩ, hắn nhìn qua Cát Hướng Tiền cười khổ, so đấu tới mức này, thể diện của bọn họ cũng không còn gì cả, về phần một ức năm ngàn vạn nguyên thạch kia cũng không thể đổi lấy thể diện.
Tân Trạch không phải là không nghĩ như vậy, nhưng đã đến mức này, kiên trì cũng phải lên, thắng không mặt mũi nhưng còn hơn thua trong xấu hổ.=