Lý Vân Tiêu đồng tử co rụt lại, nói:
- Tốt! Quả nhiên có phong phạm cường giả, trải qua một trận chiến ngày hôm nay, ta tin tưởng ngươi có thể tiến xa trên con đường võ đạo.
- Haha, thật cuồng vọng! Ngươi cho rằng ngươi là võ đạo tông sư ah, lại dám dùng loại khẩu khí này nói chuyện với ta, hôm nay ta sẽ cho ngươi giáo huấn trọn đời khó quên.
Lãnh Tuyền bước chân giẫm mạnh, quát:
- Lên!
Mãng xà qua lại như con thoi, ba vật thủy hệ khác biến ảo thất thường, nhưng mà tốc độ cũng không chậm. Lãnh Tuyền đạp lên đầu rắn thương phong bạo phát, mang theo một mảng lớn bọt nước mỏng như lưỡi dao cắt qua đối thủ.
Lý Vân Tiêu không dám khinh thường, thân thể lui nhanh ra phía sau, giờ này khắc này hắn cũng không dám giấu dốt, cũng may vũ chi kết giới có thể che đậy thần thức bên ngoài điều tra. Mi tâm của hắn kim quang lập lòe, Giới Thần Bi lập tức phá thể mà ra đón lấy lưỡi dao.
Phốc phốc phốc!
Rất nhiều bọt nước bắn vào Giới Thần Bi chẳng khác gì châu chấu đá xe, không tổn thương chút nào cả. Giới Thần Bi ở trên không trung biến lớn, thả ra hào quang chẳng khác gì mỹ ngọc trấn áp LÃnh Tuyền.
- Đây là huyền khí gì?
Lãnh Tuyền chấn động, một kích tiện tay của hắn không ngờ tán loạn yếu ớt như thế. Hơn nữa Giới Thần Bi tỏa ra khí chất phong cách cổ xưa, làm cho hắn sinh ra cảm giác không cách nào ngăn cản được.
- XÍU...UU!!
Lúc này gốc đại thụ biến hóa ra nhiều nhánh cây, từ bốn phương tám hướng trói chặt Giới Thần Bi, nhánh cây của nó không ngừng phong ấn Giới Thần Bi, đình trệ trên không trung.
Lãnh Tuyền thở ra một hơi, trong mắt hàn quang đại thịnh, Lý Vân Tiêu này sau khi dùng át chủ bài còn nắm chắc bài giống như vô cùng vô tận, thật đúng là nguy hiểm. Trong mắt của hắn sát ra sát cơ.
Đột nhiên mãng xà ngóc đầu lên, chở Lãnh Tuyền muốn phóng lên trời.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng cười cười, hai tay bắn ra quang mang màu vàng, tất cả đều là khoa đẩu văn phong cách cổ xưa, chúng bay múa trên không trung.
- Đại Giới Thần Quyết!
Trên Giới Thần Bi đột nhiên bắn ra kim quang sáng ngời, lập tức đâm thủng đại thụ trói buộc, Giới Thần Bi kim quang xán lạn thoát khốn mà ra, trực tiếp trấn áp vào đầu Lãnh Tuyền.
- Cái gì?
Lãnh Tuyền chấn động, một cảm giác sức mạnh to lớn tập trung làm hắn không thể làm gì, loại cảm giác này lập tức bao phủ nội tâm của hắn.
Trong lòng của hắn hoảng hốt, bước chân đạp mạnh, mãng xà lập tức phóng lên trời, trực tiếp hóa thành cột nước lớn ngăn cản Giới Thần Bi.
Phanh!
Giới Thần Bi rơi xuống bị ngăn cản được, nhưng mà cột nước đang bị nghiền ép, không ngừng biến yếu.
Lãnh Tuyền rút trường thương đâm thẳng xuống dưới, trên mặt đất xuất hiện cột đá dựng đứng, nhao nhao đâm thẳng vào trường thương của hắn.
Đại hán nước nhảy dựng lên, hai đấm to như nồi đất đánh tới. Còn có cối xay xoay tròn trên không trung, tỏa ra uy áp kinh người trấn áp Giới Thần Bi.
Ầm ầm!
Giới Thần Bi kim quang sáng ngời rốt cục bị mấy phương liên thủ đánh tan hào quang, bay trở về trong tay Lý Vân Tiêu.
- Thừa lúc hắn bệnh, muốn mệnh hắn!
Lãnh Tuyền hét lớn một tiếng, quyết định thật nhanh, trường thương quét ngang, mũi thương mang theo hàn khí như cắt không gian thành hai nửa tấn công Lý Vân Tiêu. Giới Thần Bi mang tới cho hắn cảm giác uy hiếp to lớn, thừa lúc huyền khí bị quản chế, hắn muốn một lần hành động đánh chết Lý Vân Tiêu.
Vốn là một thắng lợi vững vàng, lại bị một kiện huyền khí không hiểu là gì làm chật vật như vậy, hắn đã sớm nghẹn một bụng tức giận.
Bốn người ẩn nấp trong màn mưa nhanh chóng bất quyết, đại hán, mãng xà, đại thụ và cối xay nhao nhao xông lên, thừa lúc Giới Thần Bi vừa mới bị hao tổn, đây là thời cơ tốt nhất đánh chết Lý Vân Tiêu.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu ngưng lại, trong miệng phun ra mấy chữ to, Giới Thần Bi trong tay lại bắn ra kim quang sáng ngời, một vòng hỏa diễm từ trên thân bia bắn ra ngoài, lập tức hóa thành một biển lửa bao phủ bốn phương tám hướng.
- Thiên La Diễm Hỏa Chiến Trận, mở cho ta!
Một chiến kỳ nhỏ xuất hiện trên Giới Thần Bi, Thiên La Diễm Hỏa Chiến Trận vô cùng bá đạo trùng kích khắp nơi, bức màn mưa đầy trời lui lại.
Dùng trận phá trận!
Vũ chi kết giới uy lực tuy không dưới Thiên La Diễm Hỏa Chiến Trận, nhưng dù sao chỉ có bốn tên Vũ Vương bố trí. Mà Lý Vân sử dụng Tiêu Thiên La Diễm Hỏa Chiến Trận có tới ba ngàn sáu trăm tên võ giả, hơn nữa Thiên La Diễm Hỏa Chiến Kỳ là cửu giai huyền khí, tuy trận lực chủ yếu trấn áp trong hỏa giới vực, nhưng chỉ vẻn vẹn phân ra bộ phận lực lượng cũng không phải vũ chi kết giới đơn giản này có thể ngăn cản.
Oanh!
Hỏa diễm không kiêng nể gì khuyếch tán ra, những nơi hỏa diễm đi qua, nước mưa hóa thành hơi bay đi, mặt đất bốc cháy chẳng khác gì hỏa ngục.
- Chi, xảy ra chuyện gì?
Nhiệt độ bốn phía không ngừng tăng lên, trở nên cực nóng, nhưng Lãnh Tuyền lại cảm thấy hàn ý lạnh thấu xương từ sống lưng của hắn chạy dọc lên đầu, trong biển lửa bao la này bao phủ, hắn rõ ràng cảm nhận được lực lượng không gì địch nổi áp về phía mình, hắn tùy thời đều có thể bị đốt tan thành mây khói.
Bốn tên đệ tử Chấn Thiên Giáo ấn nấp trong màn mưa cũng hiện thân, không còn dáng vẻ thong dong và nhẹ nhõm nữa, nhao nhao hoảng sợ vận chuyển chân khí ngăn cản hỏa diễm xâm nhập.
Giờ phút này trên không vũ chi kết giới, ba gã chấp pháp giả đang xúm lại với nhau, cau mày thương thảo tình huống phía dưới.
- Đã qua thật lâu, cái thủy hệ trận pháp này vẫn chưa mở ra. Chẳng lẽ Lý Vân Tiêu còn chưa có chết?
- Nghe đồn người nọ giơ tay nhấc chân đã diệt sát Vũ Tông, nếu thật có thực lực như vậy, Lãnh Tuyền gặp hắn chắc chắn là một hồi ác chiến.
- Không đến mức a, hắn còn có bốn tên sư đệ là Vũ Vương đấy. Hơn nữa trận pháp này vô cùng quỷ dị, ngay cả thần thức của chúng ta cũng bị che đậy, phải biết rằng cấm thần đại trận trên đảo cũng không làm được điểm này.
- Đúng vậy, trận pháp này cho ta cảm giác thập phần cường đại. Mặc dù là ta ở trong đó cũng lâm vào nguy cơ to lớn.
- Ta thấy Lý Vân Tiêu dữ nhiều lành ít. Lãnh Tuyền này ta vẫn nhìn chằm chằm vào, trừ thực lực siêu tuyệt, tâm trí cũng lãnh khốc. Sợ rằng chỉ có La Thanh Vân mới có thể chiến một trận.
- Là La Thanh Vân thu thập hơn sáu trăm tinh thạch sao? Tiểu tử kia nhất định có vấn đề!
- Các ngươi mau nhìn, trận pháp có biến! Kết quả sắp có rồi!
Ba người biến sắc, vội vàng ngưng mắt nhìn xuống dưới, đột nhiên một màu đỏ xuất hiện trên mặt đất, mạnh mẽ phá tan mây đen, không ngừng lan tràn ra chung quanh.
Hỏa diễm cuồn cuộn phóng thẳng lên trời, uy áp viễn cổ trấn áp bốn phương. Mặc dù ba gã chấp pháp giả cũng cảm nhận áp lực kinh thiên, hoảng sợ bay lên không trung vài trăm mét, lúc này mới có một tia cảm giác an toàn, khiếp sợ không thể tin nhìn qua phía dưới.
Trong đầu mỗi người đầy dấu hỏi, chẳng rõ xảy ra chuyện gì.
Nhưng làm cho bọn họ phát điên là, trong biển lửa này cũng có hiệu quả che đậy thần thức, hơn nữa mắt không thể thấy.