Vương Cường sắc mặt vô cùng âm trầm, Lạc Vân Thường nắm trong tay hoàn toàn là vướng víu. Nhưng giết cũng không dám, thả cũng không dám, chỉ sợ Lý Vân Tiêu không chết, nếu đụng phải lần nữa thì xong đời, thực lực tiểu tử kia quá thần bí khó lường.
Sau khi do dự một lúc vẫn kéo Lạc Vân Thường đi về hướng thần cung.
Chỉ thấy mấy người vây quanh Tu Di Thần Cung từng vòng, còn có mấy người ra tay công kích, nhưng mà công kích vô công. Trước thần cung sớm có mấy trăm người xuất hiện, tất cả đều vẻ mặt bình tĩnh, đang lẳng lặng tu luyện.
- Cái này...
Vương Cường lập tức phát hiện tình huống, bốn phía thần cung là như nhau, không có cửa vào, hoàn toàn mở không ra.
- Lạc Vân Thường?
Đột nhiên một âm thanh kinh hỉ truyền đến, một thân ảnh tịnh lệ lóe lên trong đám người, đưa mắt nhìn qua thì sắc mặt khẽ biến.
Vương Cường cả kinh, cảnh giác bắt,ấy Lạc Vân Thường, năm ngón tay như móc câu đặt vào cổ của nàng.
- Ngươi là người phương nào? Vân thiếu đâu?
Người kia đứng lại, đúng là Đinh Linh Nhi, thân ảnh của nàng chớp động đi tới trước người Vương Cường, sắc mặt băng hàn như nước.
Vương Cường vội vàng sau lùi lại mấy bước, quát:
- Đừng tới đây, nếu không ta giết nàng!
Năm ngón tay của hắn xiết chặt, lập tức tiến vào da thịt trắng bóng của Lạc Vân Thường.
Đinh Linh Nhi nhẹ nhàng cười cười, nghiền ngẫm nói:
- Thực khôi hài, ta và nàng không thân không quen, ngươi vậy mà cầm nàng uy hiếp ta?
Nàng khẽ cười một tiếng, thân ảnh như yến đánh úp lại, cười nói:
- Muốn giết ngươi liền giết đi.
Vương Cường kinh hãi, Lạc Vân Thường không chỉ không thể làm tấm mộc, ngược lại thành vướng víu, giết cũng không phải, thả củng không xong. Mà Đinh Linh Nhi một chưởng đã đánh tới, uy lực mạnh mẽ, chính là Vũ Tông hàng thật giá thật.
Hắn khẩn trương vội vàng bỏ qua Lạc Vân Thường, song chưởng đều xuất hiện đối chưởng với Đinh Linh Nhi, lập tức bị đánh bay ra sau. Tuy hắn có tổn thương trong người, nhưng lại phát hiện mặc dù chính mình toàn thịnh cũng không phải đối thủ của cô gái này, lập tức lui về phía sau, né ra xa xa.
Đinh Linh Nhi cũng không có đuổi theo, mà là nhàn nhạt nhìn qua Lạc Vân Thường, nói:
- Ngươi không sao chớ? Vân thiếu đâu?
Lạc Vân Thường cái mũi đau xót, vội vàng mang tao ngộ trên đường nói một lần, Đinh Linh Nhi nghe xong trên mặt lạnh như băng.
Nàng trầm tư một lát sau, nói:
- Vân thiếu nhất định là có tao ngộ khác, nếu không thì ở giữa các ngươi, chỉ có một cái lối đi thì không thể nào biến mất đơn giản như thế. Yên tâm đi, bằng vào thực lực của hắn, cho dù là khó khăn gì cũng có thể biến nguy thành an.
Trong nội tâm của nàng cũng không yên ổn, nhưng nhìn thấy bộ dáng vạn phần tự trách của Lạc Vân Thường thì không nhịn được an ủi nàng.
Lạc Vân Thường bi ai nói:
- Nếu như hắn có việc gì, cả đời này của ta sẽ không an tâm được.
Đinh Linh Nhi nghe xong trong lòng tức giận, mắng thầm: ngươi cả đời không am tâm thì liên quan gì tới ta, nghe ngươi nói thì ta hiện tại cũng bắt đầu không an tâm rồi đấy.
Nàng tức giận không hề để ý tới Lạc Vân Thường, một lần nữa tìm nơi ngồi xếp bằng xuống, tiếp tục tu luyện. Nhưng mà cảm xúc bực bội quấn quanh trong lòng, rốt cuộc không cách nào nhập định được.
- Đây không phải Linh Nhi sao?
Một nam tử trẻ tuổi chẳng biết lúc nào xuất hiện bên cạnh Đinh Linh Nhi, trong tay của hắn cầm quạt xếp, nhẹ nhàng lay động, phong độ nhẹ nhàng ưu nhã cười nói:
- Không thể ngờ tại nam vực xa xôi này lại gặp được nữ tử mà ta yêu mến. Chậc chậc, đã hơn một năm không gặp mặt, Linh Nhi càng trở nên càng xinh đẹp. Thủy Lạc Yên so với ngươi còn kém hơn nhiều.
Sắc mặt Đinh Linh Nhi đại biến, không thể ngờ lại gặp phải người này, phẫn nộ quát:
- Đường Nguyên, cút cho ta!
Đường Nguyên lạnh lùng cười cười, cũng không có tức giận, dường như đã quen thái độ của Đinh Linh Nhi với hắn, cười nói:
- Nơi này cường giả tụ tập, rất nguy hiểm. Ta vẫn nên lưu lại bảo hộ Linh Nhi a.
- Ai cần ngươi bảo hộ, nếu ngươi không đi ta giết ngươi!
Đinh Linh Nhi dường như hết sức tức giận, trong đôi mắt muốn phun ra lửa.
- Hừ!
Đường Nguyên dường như cũng kiêng kị thực lực của nàng, cười lạnh nói:
- Hiện tại cho ngươi mạnh mẽ một hồi, chờ đợi thương minh lưỡng hội năm nay, cả Thiên Nguyên thương hội sẽ biến thành đồ chơi trong tay của ta, tự nhiên cũng có cả ngươi trong đó. Đến lúc đó ta sẽ để ngươi nhận được chỗ tinh tế dưới háng của ta, ha ha, ha ha!
Hắn tùy ý cười ha hả, không coi ai ra gì.
Đinh Linh Nhi bị vũ nhục lớn lao, trên mặt đỏ bừng nhỏ ra máu, rốt cục có một đạo kim quang bay ra khỏi tay của nàng.
Đôi tay trắng nõn của nàng không biết đã mang bao tay trong suốt từ khi nào, đánh ra mấy chục chưởng liên tiếp, chưởng ảnh đầy trời đánh thẳng vào Đường Nguyên.
- Một năm không gặp, tu vị Linh Nhi lại có tinh tiến, chặc chặc...
Đường Nguyên lộ ra vẻ tham lam, thân thể không ngừng né tránh chưởng ảnh, vậy mà toàn bộ đều né tránh. Bộ pháp của hắn mặc dù không thần kỳ như Lý Vân Tiêu, nhưng lại coi được đến cực điểm, thi triển ra giống như công tử văn nhã, tiêu sái trôi chảy.
Đường Nguyên cũng thích nhất thi triển bộ pháp này trước mặt nữ nhân, cho nên luyện vô cùng kì diệu, rất có tinh túy của bộ pháp này, thực sự khi đối địch thì thực lực vẫn tăng nhiều.
Hai người chiến đấu rất nhanh, cũng may không gian này vô cùng to lớn, hai người đều là Vũ Tông, trong lúc nhất thời cũng không thể phân ra thắng bại. Hai người đều xuất thân cao tầng thương minh cho nên các loại chiêu thức rực rỡ chói mắt, làm cho nhiều người dừng tu luyện quan sát.
- Hai người này mạnh thật, xem tuổi thì chỉ vừa hai mươi, không ngờ tu vị cao như thế.
- Không biết là đệ tử của thế lực phương nào, vũ kỹ không cái nào không phải tồn tại cường đại.
- Vừa rồi nghe bọn họ nói chuyện, dường như là thành viên bảy đại thương minh. Thế lực của thương minh đủ sánh vai thế lực siêu cấp đấy.
- Nam tử kia thực lực hiển nhiên còn cao hơn một chút, nhưng chiêu thức quá sức tưởng tượng.
Một đám người mừng rỡ xem náo nhiệt, chỉ trỏ, rất thích ý. Lạc Vân Thường cố tình đi lên hỗ trợ, nhưng bất đắc dĩ thực lực kém quá lớn, trong nội tâm thập phần sa sút. Ở Thiên Thủy quốc nàng xem như cường giả một phương, bây giờ ở trước mặt rất nhiều thiên tài của các thế lực lớn, nàng thật sự quá nát.
- Đường Nguyên cặn bã, ít làm mất mặt thương minh chúng ta!
Nghe mọi người nghị luận nhao nhao, một nam tử mặc cẩm y nói ra, hai tay nắm chặt, dường như muốn ra tay. Trên trường bào của hắn thuê lên không ít ấn ký tiền đồng, biểu hiện ra thân phận của mình, không ít người kiêng kị bỏ đi xa xa.
- Tiền Vô Địch, hai người bọn họ đánh nhau liên quan gì tới ngươi? Ngươi cũng muốn tham gia náo nhiệt? Người ta đang liếc mắt đưa tin, vô cùng ân ái, ngươi ghen? Khanh khách.
Một giọng nữ tử trêu chọc vang lên, đúng là Thủy Lạc Yên, đứng bên cạnh nam nhân cẩm y, trong mắt nhìn Đinh Linh Nhi cùng Đường Nguyên hai người, hàm súc thú vị nói không nên lời.