"Chủ tử."
Lãnh Sương gọi một tiếng, lại gật đầu với Quan Tập Lẫm: "Thiếu gia."
"Như thế nào?" Phượng Cửu nhìn về phía nàng, hỏi.
"Hai ngày nay, Phượng gia xác thật đã xảy ra chút chuyện, Phượng lão thái gia đã bị nhốt lại."
"Nhốt lại?" Nàng nhăn mày, giọng nói bất giác cao lên.
"Vâng, bởi vì đó là sự tình bên trong Phượng phủ, ít người bên ngoài có thể biết đến. Chỉ biết rằng, hai ngày nay Phượng tướng quân mời không ít danh y vào phủ. Tất cả đều chẩn bệnh rằng Phượng lão thái gia bị chứng điên cuồng, nói lão có thể sẽ công kích gây nguy hiểm tới người khác, cho nên đã bị nhốt lại."
Sau khi nghe được lời này, khuôn mặt Phượng Cửu trầm xuống, nửa ngày cũng không mở miệng, điều này khiến cho Quan Tập Lẫm một bên cảm thấy rất kỳ quái. Hắn liếc mắt nhìn Lãnh Sương một cái, lại liếc mắt nhìn Phượng Cửu một cái, cuối cùng không nhịn được, hỏi: "Tiểu Cửu, ngươi hỏi thăm sự tình Phượng gia để làm gì?"
Nghe vậy, nàng nhìn về phía hắn, thấy vẻ mặt hắn đầy tò mò, ngay cả Lãnh Sương cũng đang nhìn xem nàng. Nàng do dự một chút, lúc này mới nói: "Có lẽ cũng nên nói cho các ngươi biết về việc này."
Trái tim hai người nhảy lên một chút, ánh mắt gắt gao dừng ở trên người nàng. Bọn họ vẫn luôn biết trên người nàng có bí mật, chỉ là nàng không muốn nói, bọn họ cũng không muốn hỏi.
"Ta còn có một thân phận, đó chính là nữ nhi của Phượng Tiêu, Phượng Thanh Ca."
"Cái gì!"
Nghe những lời nàng vừa nói ra, bọn họ giống như đã bị một trận sấm sét đánh tới, nhấc lên những đợt sóng dữ dội trong trái tim hai người.
"Ngươi là Phượng Thanh Ca? Vậy, Phượng Thanh Ca mà chúng ta gặp ngày đó thì sao? Nàng ta là ai?" Quan Tập Lẫm kinh ngạc mở to hai mắt, vẻ mặt khiếp sợ.
Nhưng, hắn nghĩ Tiểu Cửu không có khả năng sẽ lừa gạt hắn. Hơn nữa, lại nghĩ đến ngày đó, hắn luôn cảm thấy Phượng Thanh Ca kia có chút tương tự với Tiểu Cửu. Hiện tại lại nghe nàng nói như vậy, chỉ cảm thấy không thể nào tin được.
Ngay cả Lãnh Sương luôn luôn lạnh nhạt, lúc này cũng mang vẻ mặt ngạc nhiên.
Nếu như chủ tử là Phượng Thanh Ca, thật ra có thể giải thích lý do vì sao nàng lại quan tâm đến sự tình Phượng gia. Nhưng, nếu như chủ tử mới là tiểu thư Phượng Thanh Ca của Phượng phủ, như vậy, Phượng Thanh Ca giả kia có phải là kẻ đã huỷ hoại dung nhan chủ tử?
"Nàng ta gọi là Tô Nhược Vân, khi ta còn nhỏ đã nhặt được nàng ta lúc ấy mới vài tuổi từ bên lề đường. Ta vẫn luôn để nàng ta đi theo bên người, chỉ là, lòng người khó dò, nàng ta đã thay thế được thân phận của ta, vẽ hoa hoa trên mặt ta, sau đó sai người đem bán ta vào thanh lâu, còn sợ ta không chết nên đã đầu độc ta."
Giọng nói của nàng rất rõ ràng và nhẹ nhàng, phảng phất giống như đang nói chuyện của người khác. Tuy nhiên, Quan Tập Lẫm và Lãnh Sương nghe xong, nắm chặt nắm tay, đồng thời cũng cảm thấy đau lòng, hận không thể ngay lập tức làm thịt nữ nhân độc ác gọi là Tô Nhược Vân kia!
Phượng Cửu nhấm nháp một ngụm súp đã lạnh, nở một nụ cười, nói: "Tuy nhiên, nàng ta ngàn tính vạn tính, cũng sẽ không tính đến ta vẫn còn sống, càng sẽ không thể tính đến, ta đã quay trở lại."
"Tiểu Cửu, ngươi không quay về Phượng gia, có phải là sợ khuôn mặt ngươi đã bị huỷ hoại, phụ thân và gia gia ngươi sẽ không nhận ra ngươi hay không?" Quan Tập Lẫm đau lòng nhìn nàng, trái tim như xoắn lại thành quả bóng.
Lúc trước lần đầu gặp nhau trong rừng Cửu Phục Lâm, một mình nàng đối kháng với cả bầy sói, sự tàn nhẫn và tuyệt sát kia, đến tận bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ. Hắn vẫn luôn nghĩ không ra, rốt cuộc là loại gia tộc như thế nào mới có thể bồi dưỡng ra nữ nhi giống như nàng, nhưng giờ khắc này, hắn đã hoàn toàn minh bạch.
Không phải là nàng muốn trưởng thành, mà là bị buộc phải trưởng thành. Nếu nàng không tàn nhẫn, nàng sẽ không thể sống sót.
"Mặc dù khuôn mặt đã bị huỷ, nhưng, mấy ngày trước ở trên đường cái ta đã gặp được gia gia ta, ông ấy chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra ta." Nghĩ đến Phượng lão gia tử kia thích rượu như mạng, nàng không khỏi lộ ra một nụ cười.
Nụ cười chợt tắt, trong lòng ẩn ẩn có chút lo lắng, hiện tại ông ấy đã bị nhốt lại, không biết tình huống như thế nào?