TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn
Chương 201: Cảm giác gì?

Diêm Chủ quét mắt liếc hắn một cái, ôm Phượng Cửu đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, phân phó: "Lấy thuốc tới đây."

Thấy vậy, Ảnh Nhất đành phải mang hai nữ tử kia đi ra ngoài, đồng thời lấy thuốc trị thương tiến vào, đặt lên bàn, nhìn chủ tử nhà hắn ôm thiếu niên kia cứ như vậy ngồi ở trên đùi mình. Hắn hơi hé miệng, muốn mở miệng, rồi lại không biết nên nói như thế nào.

Thân thể Phượng Cửu cứng đờ, cảm giác ngồi ở trên đùi Diêm Chủ giống như đang ngồi trên một cái đinh, cả người nàng không được tự nhiên. Nhưng người nào đó lại cố tình giống như không nhận thấy được có điều gì đó không thích hợp, vẫn làm theo ý mình như cũ, hồn nhiên hành động như không có gì bất ổn.

"Diêm Chủ... việc này... chút thương thế của ta không tính là gì, không nhọc ngươi giúp ta tra dược, ta nên đi về trước." Nàng vừa nói vừa muốn đứng lên, nhưng mông mới tách ra khỏi đùi hắn, đã bị đè xuống.

"Ngồi yên!"

Thân thể nàng cứng đờ, bị ấn ngồi trở lại chỗ đùi của hắn, không dám lộn xộn.

Ảnh Nhất nhìn thấy vậy, chỉ có thể than nhẹ một tiếng rồi đi ra ngoài, thủ ở bên ngoài cửa phòng. Không cần phải nói, nhìn dáng vẻ chủ tử giống như đã vướng sâu vào trong vũng lầy, không thể nào kéo lại.

"Ảnh Nhất? Vì sao ta thấy hai nữ tử kia khóc lóc đi về? Sao lại thế này? Chủ tử không để các nàng thị tẩm sao?" Hôi Lang đi đến, thấy Ảnh Nhất đang canh giữ ở ngoài cửa phòng, không khỏi có chút tò mò tiến lên.

"Sao ngươi lại tới đây?" Ảnh Nhất che ở chỗ cửa, ngó đầu liếc liếc mắt nhìn vào phía trong một cái, tiến lên ngăn người lại, không muốn để hắn nhìn vào phía bên trong, nhìn thấy chủ tử đang ôm thiếu niên kia và giúp "hắn" tra dược!

"Sao lại thế này? Ngươi cản ta làm gì?"

Hôi Lang không rõ nguyên do, thấy cửa phòng cũng không đóng lại, liền dò đầu vào bên trong thăm dò, lại thấy Ảnh Nhất kiên trì che ở trước mắt, không khỏi bực mình, duỗi tay đẩy người hắn ra rồi phàn nàn: "Làm cái gì vậy?"

Nhưng, khi nhìn đến một màn kia ở trong phòng, chân hắn mềm nhũn, suýt nữa là ngã ngồi xuống.

"Ta... ta không nhìn lầm đi? Chủ tử đang ôm... tiểu tử kia?" Một tay hắn nắm quần áo Ảnh Nhất, khiếp sợ đến nỗi mở to hai mắt mà nhìn.

Ảnh Nhất kéo hắn đến một nơi ở bên ngoài, phòng ngừa khi nói chuyện sẽ bị chủ tử bên trong nghe thấy, nói: "Ngay cả khi ngươi nhìn thấy cũng phải giả vờ không phát hiện ra bất cứ điều gì, quay lại nơi ngươi đã đến, chủ tử hiện tại không rảnh để gặp ngươi."

"Không phải... bọn họ......"

"Đừng hỏi ta, ta cái gì cũng không biết." Ảnh Nhất nhấp môi nói, khuôn mặt đen tối quay trở lại thủ ở cửa phòng.

Trong phòng, Phượng Cửu nhìn thủ pháp băng bó cực kỳ khó coi ở nơi cánh tay, khóe miệng không nhịn được run rẩy, hơi nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt Diêm Chủ không mang mặt nạ gần như thế này, càng nhìn, càng cảm thấy thật sự có thể đã từng gặp qua.

"Diêm Chủ, chúng ta trước kia có phải đã từng gặp qua hay không?"

Nghe được lời này, Diêm Chủ lúc này mới nhớ tới sau khi tắm gội hắn không mang mặt nạ, ánh mắt hạ xuống hơi lóe lên một tia ánh sáng. Hắn ngước mắt nhìn nàng một cái, cũng không tính toán thu hồi lại cánh tay đang ôm vào bên hông nàng, mà là dời lực chú ý, hỏi: "Những thứ trên mặt ngươi định sẽ phải bôi trong bao lâu?"

"A?"

Phượng Cửu sửng sốt một chút, nghĩ đến thuốc mỡ xanh đen bôi đầy trên gương mặt mình, nhếch miệng cười: "Khoảng vài ngày nữa hẳn là sẽ không sai biệt lắm."

Khoảng vài ngày nữa, nàng sẽ khôi phục lại dung nhan đẹp đẽ của mình, ngẫm lại liền cảm thấy hưng phấn.

Nhìn đôi mắt cong cong của nàng đang nở nụ cười, dương dược nhàn nhạt thuộc về trên người nàng lại chui vào trong hơi thở, ******** trong ngực, ánh mắt hắn cũng dần dần trở nên u ám, cổ họng lăn lộn lên xuống, chỉ cảm thấy một ngọn lửa bùng lên trong cơ thể.

(******* là của bản gốc)

Chưa từng có cảm giác với bất kỳ ai, duy nhất đối với nàng, có một sự xúc động không thể nào lý giải được.

Cảm giác tim đập thình thịch là gì, có lẽ, hắn đã biết......

Thấy hắn thật đúng là ôm nàng không tính buông tay, ánh mắt Phượng Cửu vừa chuyển, khóe môi gợi lên một nụ cười tà mị, mang theo vài phần hài hước hỏi: "Diêm Chủ, ôm ta thế này có cảm giác gì?"

Đọc truyện chữ Full