"Thật không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt nhanh như vậy!"
Nam tử khoanh tay trước ngực nhìn bọn họ, ánh mắt lại đánh giá ở trên người mập mạp và Trần Học Hải, nhìn thấy sắc mặt hai người trở nên hơi trắng, sự kinh sợ trong mắt không thể nào che dấu được, không khỏi lộ ra một nụ cười không có ý tốt.
"Xem ra các ngươi cũng biết là trốn không thoát, cũng đúng, chỉ dựa vào hai tu sĩ linh sư đỉnh các ngươi, không phải là đối thủ của chúng ta đây!"
"Chỉ cần các ngươi thả chúng ta, chúng ta có thể đưa hết đồ vật trên người cho ngươi, còn cam đoan sẽ không nói sự tình đã xảy ra nơi này." Trần Học Hải cố gắng trấn định nói.
"Ha ha ha!"
Mấy người kia ngửa đầu cười ha ha, trong đó một nữ tử có dáng người đầy đặn khinh thường liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nói: "Giết các ngươi, tất cả đồ vật trên người các ngươi cũng đều sẽ thuộc về chúng ta, hơn nữa, người chết mới không thể mở miệng."
"Ân, không tồi không tồi." Nam tử cầm đầu duỗi tay ra và ôm nàng ta vào trong lòng ngực, nhìn sắc mặt khó coi của hai người kia, ánh mắt âm ngoan xẹt qua một tia sáng đen tối, nói: "Bất quá, thật ra ta có thể cho các ngươi một con đường sống."
Giọng nói của hắn hơi dừng lại, khi nhìn thấy hai người mang theo ánh mắt hi vọng nhìn về phía hắn, hắn cười tà ác: "Chỉ cần các ngươi giết chết đối phương, như vậy, người kia còn sống, ta có thể thả hắn rời đi, hơn nữa, sau này cũng sẽ không đuổi giết, các ngươi cảm thấy thế nào?"
Khi Phượng Cửu một bên nghe được lời này, nhướng mày lên, ánh mắt âm ngoan nhìn lướt qua trên người tên kia, lại nhìn về phía mập mạp và Trần Học Hải. Nàng cũng rất muốn biết, ở dưới tình huống như vậy, hai người này sẽ lựa chọn như thế nào?
"Ngươi đừng mơ tưởng ly gián chúng ta! Chúng ta sẽ không giống như ngươi mong muốn!" Mập mạp tức giận gào thét, nắm chặt nắm tay bắt đầu khởi động hơi thở linh lực trong cơ thể, cho dù biết rõ không có khả năng sẽ thắng, hắn cũng muốn liều mạng một phen!
Tuy nhiên, nghĩ đến phía sau còn có thiếu niên vừa mới quen biết, lập tức hơi nghiêng đầu, hạ giọng nói: "Tiểu Cửu, ngươi hãy nhanh chóng chạy thoát đi thôi!"
Nhưng, lời nói âm ngoan của nam tử kia lại nhấc lên gợn sóng ở trong lòng Trần Học Hải. Có lẽ ý thức được là sẽ phải chết, cho nên, hắn xoa tay bên hông, giãy giụa ở trong lòng, lại nhìn về phía nam tử họ Lý, vừa lúc cũng đối diện với ánh mắt giống như đang cổ vũ của hắn ta, cắn răng một cái, hô to một tiếng.
"Mập mạp, xin lỗi!"
Đồng thời với giọng nói vừa ra, rút chuỷ thủ bên hông và hung hăng đâm về phía sau lưng mập mạp đang quay đầu nói chuyện cùng với Phượng Cửu.
"A!"
Một tiếng thét kinh hãi truyền ra từ trong miệng mập mạp, hắn bị Phượng Cửu kéo một cái, cả người bị mất trọng tâm nhào về phía trước, té ngã trên mặt đất.
Một màn này, không chỉ có mập mạp sợ ngây người, ngay cả Trần Học Hải vừa đâm ra một đao cũng ngơ ngẩn. Hắn kinh ngạc nhìn về phía Phượng Cửu mặc một thân hồng y, khoé môi co giật, cắn răng một cái, vung chủy thủ lần thứ hai nhào lên phía trước, đâm tới mập mạp vừa té ngã ngồi trên mặt đất.
Thấy vậy, Phượng Cửu nhếch mày, khóe môi nhẹ cong, lười biếng nói: "Giết mập mạp, bọn họ cũng sẽ không buông tha ngươi."
Mập mạp lúc này cũng hồi phục lại tinh thần, nhìn thấy huynh đệ đang nắm chủy thủ đâm về phía hắn, vẻ mặt bi phẫn và thất vọng: "A Hải! Sao ngươi có thể như thế!" Hắn tức giận ngã ngồi trên mặt đất, nhưng vẫn nhấc chân đá một cái, một chân ẩn chứa linh lực, mạnh mẽ đá hắn lui lại mấy bước.
Liên tiếp hai lần đều không thể giết được mập mạp, Trần Học Hải thẹn quá hoá giận trừng mắt nhìn về phía Phượng Cửu, lớn tiếng gào thét, phảng phất giống như đã mất đi lý trí. Hắn nhào tới Phượng Cửu đang khoanh tay trước ngực, mang một bộ dáng sự tình không liên quan đến mình.
"Đều là do ngươi! Ta sẽ giết ngươi!"