Hai gã lão giả nhìn nhau, đều thấy được bất đắc dĩ và thất vọng đau khổ trong mắt nhau, nhưng Diệu Huyền Tông làm việc trước sau đều như thế, Vương Chấn càng giết người như cọng rơm cái rác, hai người bọn họ cũng không dám cãi lời, nhìn nhưng đồng môn xưa nay vẫn sống chung với mình kia, trong lòng đều thở dài một tiếng sau đó lập tức ra tay đánh chết.
Những võ giả trong lúc vô hình bị Lý Vân Tiêu chấn nhiếp khống chế tâm thần kia đều là tồn tại cấp bậc Võ Hoàng, giờ phút này đã bị lĩnh vực chi lực trấn áp, nào còn lực lượng chống lại được hai vị Võ Tôn giết chóc, trong khoảnh khắc đã máu nhuộm đầy đất, chết không còn một mống.
Mùi máu tươi nồng đậm phát ra, phảng phất như tàn sát tràng.
Mai Đông Nhi thấy thế sắc mặt trắng bệch, nhịn không được muốn nôn mửa, thủ đoạn ác ma tàn nhẫn trước mắt khiến nàng cực kỳ tức giận, đối đãi người một nhà không ngờ cũng ngoan độc như thế. Nếu như mình lọt vào tay hắn, càng không thể lường được.
Trong lòng của nàng đã nghĩ kỹ, nếu như rơi vào tay người này thì sẽ lập tức tự vẫn ngay còn hơn.
Vương Chấn ngầng đầu lên âm lãnh nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu lạnh giọng nói:
- Hiện giờ ngươi còn thủ đoạn gì nữa? Thi triển ra cả đi, để bản công tử kiến thức một chút xem thử.
Hai mắt Lý Vân Tiêu dần dần khôi phục lại thanh minh, đồng thời khống chế nhiều cường giả Võ Hoàng như vậy cũng khiến cho hắn rất hao tổn tinh thần. Bất quá sự tàn nhẫn của Vương Chấn cũng vượt ngoài dự liệu của hắn, khẽ cười nói:
- Xem ra Diệu Huyền Tông mấy năm này phát triển vô cùng tốt, nhiều thủ hạ cường lực như vậy nói không cần liền không cần nữa.
Vương Chấn lạnh lùng nói:
- Cái chết của bọn hắn, đều là vì ngươi, là ngươi hại chết bọn hắn, ta muốn thay bọn hắn báo thù. Còn có mối thù của đệ đệ ta nữa, ta sẽ khiến ngươi phải hối hận vì đã sinh ra trên cõi đời này.
Lý Vân Tiêu nói:
- Ngươi đừng nên nhàm chán như vậy có được không? Giết những thủ hạ kia chính là ngươi, về phần đệ đệ của ngươi sao... Hắn là tự mình muốn chết.
- Muốn chết là ngươi đấy!
Vương Chấn rốt cục giận tím mặt, mặc dù hắn cũng không có tình cảm gì với người đệ đệ này, hơn nữa gần đây rất khinh bỉ, nhưng nói như thế nào thì cũng là cùng huyết mạch, thân sinh đệ đệ, phẫn nộ vẫn phải có. Nhưng càng thêm phẫn nộ chính là, Lý Vân Tiêu vậy mà bức hắn phải giết nhiều thủ hạ như vậy, trên mặt lập tức không ánh sáng, đây mới là nguyên nhân hắn muốn giết chết Lý Vân Tiêu nhất.
- Nhất niệm phi yên thủ.
Mấy đạo kình khí từ trong hai lòng bàn tay hắn tuôn ra, như dải lụa quấn trên tay, kình phong chấn động không gian bốn phía, không gian trở nên chắc chắn, không ngừng ngưng kết lại.
Hắn không chỉ muốn giết Lý Vân Tiêu, hơn nữa còn muốn tự tay hành hạ đến chết.
Mà Mai Đông Nhi, hắn cũng đã sắp xếp xong xuôi, sau khi giết chết Lý Vân Tiêu báo thù cho đệ đệ mình, nàng coi như là chút phần thưởng thêm. Bộ dáng kia quả thật rất đáng yêu, trước dùng mấy lần sau đó lại chậm rãi tra tấn a.
- Ha ha.
Lý Vân Tiêu cười lớn một tiếng, nói:
- Ta nhân vật mới không hiểu chuyện, nếu có chỗ nào đắc tội, con mẹ nó ngươi đến đánh ta đi.
Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm trong tay hắn ra khỏi vỏ, lãnh mang như thu thủy chảy xuôi, cánh tay vào thời khăc này hóa thành màu vàng nhạt, sinh ra cực lực ngàn cân, lâm không đâm ra ngoài.
"Ối chao"
Trường kiếm chém vào trong không khí, phát ra thanh âm va chạm kịch liệt, trên thân kiếm hiện ra đóa đóa thanh liên, từng cái nở rộ.
- Hừ, ánh sáng hạt gạo.
Vương Chấn hừ lạnh một tiếng, hai tay nắm chặt xoay tròn, không khí bốn phía như bánh răng chấn lên thân kiếm Lý Vân Tiêu, khiến những Thanh Liên kia đều bị tan vỡ, ánh sáng trong tửu lâu từng chút tắt đi
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng cười cười, động tác như hành vân lưu thủy, trường kiếm sau khi bị đối phương chấn về dưới chân hắn liền đạp lấy bộ pháp cổ quái, hóa tan đi lực lượng, đồng thời lại đâm ra một kiếm nhắm ngay lấy cổ họng đối phương.
Trên mặt Vương Chấn lộ ra vẻ khiếp sợ, đối phương chỉ là một gã Võ Tông lại tiếp được mấy chiêu của mình cực kỳ nhẹ nhàng như không việc gì. Tồn tại Võ Tông bình thường, có lẽ một chiêu liền mất mạng mới đúng a. Mình cũng chỉ là thấy hắn có thể không chế nhiều thủ hạ của mình như vậy, cảm thấy có chút cổ quái, bởi vây nên mới tự mình ra tay.
Hai người trong nháy mắt đã đánh mấy hiệp, Vương Chấn càng đánh càng tức giận, cảm thấy chỉ cần lại nhiều thêm chút lực lượng nữa là có thể đánh bại đối phương, nhưng vô luận hắn gia tăng thực lực thế nào, đều chỉ có thể duy trì hiện trạng, cảm giác Lý Vân Tiêu giống như một con lật đật, dù áp chế chế nào cũng không được cả.
- Thiếu chủ.
Hai lão giả sau lưng trong lòng đều đại chấn, muốn tiến lên trợ quyền.
- Không được qua đây, ta muốn tự mình giết hắn.
Hai người ở trong tửu lâu đánh nhau thời gian chừng nửa chén trà, Lý Vân Tiêu chỉ thủ không công, khiến Vương Chấn không ngừng phát điên, liên tục gào thét.
Cái này khiến trong lòng Vương Chấn thập phần luống cuống và phẫn nộ, mình có tu vị Võ Tôn, coi như là 100 tên thực lực như Lý Vân Tiêu cũng đã sớm nên chết sạch mới phải chứ
Hai gã lão giả Võ Tôn trong lòng đều đại chấn, nhìn thủ đoạn tầng tầng lớp lớp của Lý Vân Tiêu trong nội tâm khiếp sợ khó nói nên lời.
- Mảnh kim quang trên người hắn, hình như là thể thuật rất mạnh, tựa hồ đã thấy qua ở đâu rồi? Ngươi có ấn tượng không?
- Không phải ngươi định nói đến Bất Diệt Kim Thân của Bá Thiên Võ Đế đấy chứ? Ha ha, thế mà cũng nghĩ ra được.
- Kỳ thật trong lòng ngươi cũng nghĩ như ta, chỉ có điều không dám thừa nhận thôi.
-..., quả thật có chút giống, nhưng tuyệt đối không thể nào là Bất Diệt Kim Thân được, nếu không Thiếu chủ há có thể bình yên đứng đó. Còn ngươi có thấy bộ pháp thuấn di thỉnh thoảng được hắn dùng không, cực kỳ giống với di hình hoán vị mà Dại Thuật Luyện Sư rất thích thi triển.
- Sẽ không phải là di hình hoán vị đấy chứ?
- Chẳng lẽ ý ngươi là một thiếu niên cấp bậc Võ Tông thân mang công pháp Bất Diệt Kim Thân, còn biết cả di hình hoán vị?
- Ân, có khả năng này không? Nếu không hắn dựa vào cái gì ngăn trở công kích như bão tố của Thiếu chủ? Nguyên lực chấn động trên người hắn thi triển ra không vượt qua Võ Tông bát tinh, toàn bộ đều nhờ vào lực lượng thân thể và bộ pháp kì dị kia, còn có võ kỹ cao thâm mới sống được đến bây giờ. Cái này bình thường sao?
- Ách, nghe ngươi nói như vậy, còn quả thật có chút vấn đề...
Hai gã Võ Tôn đều lộ ra vẻ nghi hoặc, hơn nữa thần sắc càng ngày càng ngưng trọng.
- Tiếp tục đấu như vậy cũng không phải cách, hiện giờ võ giả ở thành Vũ Phong rất nhiều, tuy rằng Diệu Huyền Tông chúng ta không sợ gây chuyện, nhưng hiện giờ bên ngoài quán rượu đã có mấy trăm người vây quanh xem kịch, quá mất mặt rồi.
- Ân, không sai, vẫn nên sớm chấm dứt thì tốt hơn, nhưng Thiếu chủ không cho ta và ngươi nhúng tay, cái này nên làm thế nào cho phải?