TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vạn Cổ Chí Tôn - Phá Quân Võ Đế Trùng Sinh
Chương 1248: Rất buồn cười sao? (2)

La Thanh Vân sửng sốt, cẩn thận suy nghĩ một chút về lời hắn nói, có chút nghĩ không ra. Đột nhiên trong lòng cả kinh, thầm nghĩ:

– Lẽ nào hắn nhìn thấu Khương Nhược Băng là nữ nhi?

Ý nghĩ này khiến hắn có chút kinh ngạc không hiểu. Người dịch dung cho Khương Nhược Băng và Tiểu Tuyết tỳ nữ này chính là Nạp Lan Chỉ Tuyền. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, nhìn Khương Nhược Băng và này Tiểu Tuyết dần dần nổi lên hầu kết, lỗ chân lông trở nên lớn hơn, bất kể như thế nào hắn cũng không thể tin tưởng được người như vậy sẽ là thân nữ tử.

Nạp Lan Chỉ Tuyền ở bên cạnh, nhìn về phía Lý Vân Tiêu cười chân thành, lộ ra một thần sắc cảm kích, nói:

– Vân Tiêu công tử cao thượng, Chỉ Tuyền cảm kích khôn cùng.

Trong lòng Lý Vân Tiêu chợt hiểu rõ. Nạp Lan Chỉ Tuyền đã biết người lúc đầu xuất thủ chính là hắn. Hắn lập tức mỉm cười nói:

– Chỉ Tuyền cô nương đừng nói như vậy. Ta còn phải nhờ Chỉ Tuyền cô nương chiếu cố, sau khi gia nhập Ngân Sơn Tông có thể chọn thêm mấy muội muội.

Nạp Lan Chỉ Tuyền đỏ mặt, đầy vẻ quyến rũ nói:

– Nếu như Vân Tiêu công tử thật sự đồng ý gia nhập Ngân Sơn Tông, Chỉ Tuyền bảo đảm sẽ chọn đến khi công tử hoa mắt.

Nàng che miệng mà cười, kiều mị nói không nên lời. Tất cả võ giả xung quanh đều nhìn chằm chằm, nuốt nước bọt, có chút thần hồn điên đảo.

.

Khương Nhược Băng hừ lạnh một tiếng, nói:

– Chỉ Tuyền tỷ tỷ, đám người lang thang này, tỷ tỷ vẫn nên ít tiếp xúc thì hơn.

Nạp Lan Chỉ Tuyền cười nói:

– Binh đệ đệ có chỗ không biết, trong đó có chút khúc mắc. Không bằng mấy người chúng ta ngồi xuống chậm rãi tâm sự?

– Ừ, cũng được. Thật khó lắm mới gặp được tỷ tỷ, còn dẫn theo bằng hữu như La huynh.

Tính tình Khương Nhược Băng có chút tùy tiện, rất nhanh liền quên đi chuyện ba lần bị bao vây không vui kia. Bốn người ngồi vào một bàn. Tiểu Tuyết liền đứng thẳng ở phía sau lưng Khương Nhược Băng.

Tửu điếm rất nhanh liền khôi phục lại trật tự. Rượu hoa đào thơm ngon đã được bưng lên. Mỗi người rót một chén. Nạp Lan Chỉ Tuyền nâng chén nói:

– Chén rượu này là ta nợi Vân Tiêu công tử, uống trước thể hiện sự kính trọng.

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Muốn uống thì mọi người cùng nhau uống.

Khương Nhược Băng cũng không khách khí, thoáng cái đã uống một ngụm lớn. Nàng chợt cả kinh nói:

– Rượu này... Đây là rượu hoa đào gì chứ? Đây là say quên buồn.

– Phụt.

Lý Vân Tiêu đang uống, một ngụm rượu trực tiếp phun ra. Hắn ho khan không ngừng.

Lúc trước Khương Nhược Băng nghe hắn ăn nói tùy tiện như vậy, đối với hắn đã không có thiện cảm. Lúc này sắc mặt càng lạnh, cả giận nói:

– Ngươi có ý gì? Cái tên này rất buồn cười sao?

Lý Vân Tiêu liên tục lắc đầu, cười khổ nói:

– Không buồn cười. Chỉ là không cẩn thận uống bị sặc mà thôi.

Sắc mặt Khương Nhược Băng càng khó coi hơn, một hàn khí tản ra, lạnh lùng nói:

– Ngươi rõ ràng chính là cảm thấy buồn cười. Hôm nay nếu như ngươi không nói cho ta biết cái tên này buồn cười ở chỗ nào, vậy đừng trách ta đây không nể mặt Chỉ Tuyền tỷ tỷ.

Gương mặt Lý Vân Tiêu gần như biến thành trái mướp đắng. Điều này bảo hắn phải nói như thế nào chứ?

Nạp Lan Chỉ Tuyền và La Thanh Vân cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Nạp Lan Chỉ Tuyền nhẹ giọng thì thầm:

– Say quên buồn, say quên buồn. Cái tên rất hay nha. Chỉ Tuyền cũng không rõ, tại sao Vân Tiêu công tử lại cười?

La Thanh Vân nhếch miệng lên, giễu cợt nói:

– Lý huynh, lần này huynh không nói cho rõ ràng, sợ là sẽ gặp phải phiền phức lớn.

Khương Nhược Băng lạnh giọng nói:

– Cái tên say quên buồn này chính là do người ta kính yêu nhất đặt. Lý Vân Tiêu nếu ngươi không cho ta một lời giải thích, ngày hôm nay ngươi sẽ phải nhìn thấy mũi kiếm.

Thân thể nàng chợt lóe lên hàn quang. Thanh bảo kiếm lúc trước hiện tại đã nằm trong tay nàng, phát ra từng luồng sáng lanh.

Ầm.

Người trong tửu lâu thoáng cái lập tức giải tán hết. Mỗi người đều cười khổ không thôi. Công tử tuấn tú này thật biết gây chuyện? Vừa nãy mới ra tay đả thương người. Lúc này mới qua bao lâu lại muốn động thủ.

Lý Vân Tiêu không nói gì. Không ngờ nha đầu kia và Ninh Khả Nguyệt có quan hệ thâm sâu như thế. Giữa ba đại gia tộc trong thành Hồng Nguyệt thường cưới gả cho nhau, đã cắm rễ sâu đậm với nhau. Căn bản là một bên tổn hại, tất cả đều tổn hại. Một bên vinh quang tất cả đều vinh quang.

Thanh bảo chiếu phát ra hàn quang duỗi tới trước mặt mình, hắn liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đây tuyệt đối là thanh huyền khí cửu giai, trong khí tức có chấn động, bất cứ lúc nào cũng có khả năng chém ra kiếm quang. Hắn cười khổ nói:

– Tiểu hài tử như ngươi có cái gì mà buồn chứ?

Tất cả mọi người thật muốn ngất xỉu một hồi. Bộ dạng Lý Vân Tiêu chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, lại làm như già cả nói đến người ta là tiểu hài tử. Sau khi Khương Nhược Băng dịch dung rõ ràng bộ dạng còn lớn hơn so với hắn.

Khương Nhược Băng cũng cả giận nói:

– Chính ngươi mới là một tiểu hài tử. Không ngờ còn nói ta nhỏ. Lẽ nào chính là nguyên nhân này khiến cho ngươi cảm thấy buồn cười?

Nàng nắm chặt kiếm trong tay, bắt đầu tiến lại gần.

Thần sắc La Thanh Vân trở nên căng thẳng, năm ngón tay cong lại, chộp lấy phần chuôi kiếm kia, nói:

– Binh lão đệ, hắn không giết được.

Khương Nhược Băng hừ lạnh nói:

– Xem như nể tình La đại ca và Chỉ Tuyền tỷ tỷ, ta sẽ không giết hắn. Nhưng dù thế nào cũng phải dạy dỗ hắn một chút.

La Thanh Vân than thở:

– Binh lão đệ, hắn chính là người ta đã nói có thể giúp ngươi. Nếu như ngươi chọc giận hắn, toàn bộ thành Hồng Nguyệt liền không có người nào có thể giúp ngươi được nữa.

– Cái gì?

Khương Nhược Băng sửng sốt, hừ một tiếng nói:

– La đại ca nói bậy bạ gì đó thế? Hắn chẳng qua là Vũ Tông ngũ tinh mà thôi, có năng lực gì mà giúp được ta.

Khương Nhược Băng không tin, nguyên lực rót vào trong kiếm. Kiếm quang kia run rẩy.

Mặt La Thanh Vân hơi biến sắc, vội vàng thu tay về. Mặc dù hắn là Chân Long Pháp Thân cũng không dám cứng rắn chống lại huyền khí cửu giai.

Khương Nhược Băng nặng nề hừ một tiếng, trường kiếm liền đánh văng La Thanh Vân ra sau đó tiến quân thần tốc, đâm về phía Lý Vân Tiêu.

Lý Vân Tiêu khẽ cười, vươn hai ngón tay ra liền nắm lấy lấy thân kiếm. Trong nháy mắt đầu ngón tay hóa thành một mảnh màu vàng. Đó chính là cường hóa bộ phận của Bất Diệt Kim Thân.

Keng.

Một tiếng động vang lên giống như huyền khí bị đập. Thanh bảo kiếm bị nắm lấy. Chính là Niêm Hoa Nhất Tiếu Chỉ.

Sắc mặt bốn người đại biến, lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Trong tròng mắt La Thanh Vân dấy lên vẻ hoảng sợ và ý chí chiến đấu. Hai ngón tay này của Lý Vân Tiêu giống như kim cương cùng cửu giai huyền khí va chạm chấn động, khiến máu hắn có chút sôi sục.

Sắc mặt Nạp Lan Chỉ Tuyền cũng chợt biến. Nàng biết rất rõ ràng về thực lực của Khương Nhược Băng. Một kiếm này mặc dù là thủ hạ lưu tình, nhưng tuyệt không phải có thể dùng ngón tay đón được. Chẳng lẽ Lý Vân Tiêu lại hiếm thấy có được công pháp chuyên tu luyện hai ngón tay hay sao?

Đọc truyện chữ Full