TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn
Chương 437: Có một không hai

Lãnh Sương cùng bước vào liếc nhìn bọn họ, nói: “Ta có thể dẫn mấy người đến phòng khách nghỉ ngơi.”

“Bổn quân hỏi viện của nàng!” Giọng nói của Diêm chủ hơi trầm, ánh mắt mạnh mẽ nhìn nàng chằm chằm.

Lãnh Sương đang muốn mở miệng nói đã bị La Vũ kéo sang một bên, tiện đà cười nói với Diêm chủ: “Ta vừa nhìn đã biết quan hệ giữa tôn giá và chủ tử không giống bình thường, người khác không thể vào viện của chủ tử, ha ha, tôn giá lại có thể, ta dẫn đường cho mấy người!” Nói xong làm ra động tác mời, dẫn bọn họ đến viện của Phượng Cửu. 

Diêm chủ cất bước đi về phía trước, còn Khôi Lang và Ảnh Nhất kinh ngạc liếc nhìn La Vũ, cảm thấy người này rất thức thời.

Với thực lực và sự bá đạo của chủ tử bọn họ, nói muốn đi đến viện của Quỷ Y thì nhất định phải đến viện của nàng, biết lúc này tâm tình hắn không tốt! Ai dám ngăn cản? Chắc chắn gặp họa.

Sau khi đưa bọn họ đến viện của Phượng Cửu, La Vũ liền rời đi. Khôi Lang và Ảnh Nhất đi đi lại lại trong viện, quan sát khu viện thanh tịnh đẹp đẽ này, còn Diêm chủ đã đẩy cửa bước vào phòng. 

Bên kia Phượng Cửu vội vàng chạy đến viện của phụ thân nàng, thấy trong viện mơ hồ có mùi máu tanh, ánh mắt không khỏi lạnh lẽo, hỏi: “Ai bị thương?”

“Đại tiểu thư yên tâm, chủ tử không sao.” Sư phụ của La Vũ thấy nàng tới, vội vàng bước lên nói để nàng khỏi lo lắng.

Ánh mắt của Phượng Cửu quét mắt nhìn mấy người trong viện, thấy trong tám người thiếu mất một liền hỏi: “Tề thúc đâu?” Đó là sư phụ của Tề Khang, nàng thấy tám người họ đều hết sức trung thành với phụ thân nàng, lại làm trưởng bối, vậy nên gọi họ là thúc. 

“Trong phòng, Lãnh Hoa đang bôi thuốc giúp lão Tề.”

Nghe vậy nàng gật đầu một cái, bước nhanh vào phòng, vừa vào phòng, mùi máu tanh nồng nặc xông thẳng lên mặt nàng, nàng nhíu mày nhìn phụ thân không bị làm sao, đang đứng một bên giúp băng bó, trong lòng mới thở phạo nhẹ nhõm, nhìn về phía sư phụ Tề Khang sắc mặt tái nhợt vì mất quá nhiều máu.

“Tiểu Cửu, con đến rồi? Con mau đến xem, lão Tề bị thương không nhẹ.” Phượng Tiêu vội vàng nói, bảo nàng tiến lên. 

“Không sao, không chết được, đại tiểu thư không cần lo lắng.” Sư phụ của Tề Khang nở nụ cười, chỉ là sắc mặt tái nhợt lại không lừa được người.

Thấy vậy, Phượng Cửu đổ ra một viên đan dược cho ông dùng, lại đích thân xử lý vết thương cho ông, băng bó xong mới nói: “Tề thúc, thúc bị thương không nhẹ, mất máu quá nhiều, mấy ngày này nghỉ dưỡng cho tốt.”

Thanh âm hơi ngừng, tiếp đó căn dặn: “Lãnh Hoa, ngươi dìu Tề thúc về nghỉ ngơi, bảo Tề Khang sang chăm sóc.” 

“Vâng.” Lãnh Hoa lên tiếng, dìu sư phụ của Tề Khang ra khỏi viện.

“Cha, cha yên tâm điều dưỡng, chuyện bên ngoài đều đã giải quyết.” Phượng Cửu nói, định ra ngoài.

Thấy nàng không nhắc đến chuyện tập kích vừa rồi trong viện của ông, ông nhẹ thở dài, hỏi: “Tiểu Cửu, con muốn làm gì?” Ông không ngờ tới Mộ Dung Bác kia lại thừa lúc người của Thanh Đằng quốc đối phó với Phượng phủ, dẫn theo người đến bắt người, nếu không phải tám người võ tông bảo hộ trong viện, chỉ sợ... 

“Có lần một không có lần hai, nếu ông ta không chịu dừng tay, vậy thì con cũng không khách khí với ông ta nữa!” Ánh mắt của nàng lạnh lẽo, ngữ khí mang theo sát khí mãnh liệt. Mộ Dung Bác, không khử đi người này, ắt sẽ trở thành họa lớn!

“Nhưng ông ta là phụ thân của Dật Hiên...”

Nghe vậy con ngươi của Phượng Cửu khẽ động, không nhiều lời đi ra ngoài. Mộ Dung Dật Hiên có thể nói là người mà nguyên chủ không muốn làm tổn thương nhất, cũng là người mà nàng ta yêu sâu đậm, nếu không đến mức bất đắc dĩ, nàng sẽ không động đến hắn, nhưng Mộ Dung Bác lại không được may mắn như vậy! 

Ra khỏi viện, La Vũ bước lên nói: “Chủ tử, người xưng Diêm chủ kia đang ở trong viện của người!”

Đọc truyện chữ Full