Nếu hắn muốn chơi, nàng sẽ phụng bồi đến cùng!
Vì vậy, nàng quàng tay lên cổ hắn, vùi mặt vào cổ của hắn, giọng nói mang theo vài phần lười biếng, vài phần lẩm bẩm tựa như làm nũng: "Đại thúc không ở bên cạnh ta, ngủ không ngon."
Cơ thể Lăng Mặc Hàn chợt cứng đờ, cả người căng thẳng, vì hơi thở của tiểu nữ nhân đáng giận ở trong lòng lại có ý vô tình phun vào cổ của hắn, tựa như con mèo nhỏ thân thiết lẩm bẩm, còn dễ dàng trêu chọc lửa.
Cảm giác thân thể đã nóng lên, trong lòng hắn không khỏi cười khổ, đây là đang tức giận lên người sao? Hắn không dám đụng đến nàng, gần đây sự tự chủ mà hắn luôn kiêu ngạo đã mất khống chế, đáng giận nhất chính là, tiểu nữ nhân trong lòng lại ngẩng lên gương mặt ngượng ngùng, nhìn thoáng qua xung quanh.
"Đại thúc, người mau buông ra! Đây là lầu một đấy! Nhiều người nhìn như vậy ảnh hưởng không tốt."
Sắc mặt của nữ nhân ngồi đối diện lúc trắng lúc xanh, khiếp sợ không thể tưởng tượng được nhìn Lăng Mặc Hàn một chút, lại nhìn xem thiếu niên đẹp trai xinh đẹp mị hoặc một chút, giờ khắc này, rốt cuộc cũng biết vì sao từ trước cho đến nay Lăng Mặc Hàn luôn không có sắc mặt tốt với nữ nhân!
Thì ra, thì ra không phải là do mị lực của nàng không đủ, cũng không phải là nàng không tốt, mà hắn vốn là một người đồng tính! Chỉ thích nam nhân!
Còn bốn người đứng ở một bên, nhìn thấy hai chủ tử diễn trò trước mặt nhiều người như vậy, trong lòng bọn họ cũng rất bất đắc dĩ, hai chủ tử này, chơi đùa cũng không thèm để ý đến ánh mắt của người bên cạnh, bọn họ cảm thấy không có gì, nhưng lúc mấy người bọn hắn nhìn thấy một đôi mắt vô cùng kinh ngạc, thì lại cảm thấy da đầu ngứa lên.
"Không sao, ta không quan tâm." Một tay của hắn ôm lấy nàng, một tay nâng chung trà nhấp một ngụm, che giấu ý cười trên môi, lại hỏi: "Khát không?"
Thấy hắn bưng chén trà lại không để xuống, còn có đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào nàng, khóe miệng của Phượng Cửu giật một cái, ngượng ngùng cười: "Không, không khát." Nàng mới không cần uống nước mà hắn đã uống qua.
"Vậy, Lăng, Lăng đạo sư, đột nhiên ta nhớ đến trong nhà vẫn còn việc, ta, ta sẽ không quấy rầy ngươi, các ngươi." Cuối cùng nữ nhân ở đối diện cũng không nhìn nỗi nữa, nghĩ đến nam nhân mình vừa ý lại là một người đồng tính, lúc này nàng đã chết tâm rồi.
Cũng may, may là hiện tại đã phát hiện, nếu không nàng vẫn còn nghĩ làm sao để tìm được hắn đây!
Hai người quay đầu lại cùng một lúc, nhìn về phía nữ nhân có sắc mặt khó coi kia nhanh chóng đứng dậy rời đi tựa như chạy trốn. Phượng Cửu không khỏi sửng sốt một chút, nhịn không được bật cười.
"Ha ha ha... Đại thúc, xem ra người ái mộ này của ngươi cũng chả có gì đặc biệt!"
Đang cười, thì thấy đôi mắt đen sáng thâm thúy của nam nhân nhìn chăm chú vào nàng, thấy vậy nàng chột dạ hỏi: "Sao, làm sao vậy?"
"Vừa rồi, ngươi giống như nói không có ta, ngươi ngủ không ngon."
Giọng nói trầm thấp mang theo ý cười, trong lúc này đôi mắt kia cũng gợi lên một ý cười ôn nhu, ánh mắt dịu dàng tràn đầy lực sát thương khiến cho Phượng Cửu không thể mở to mắt nhìn thẳng, lại bắt đầu giả ngu.
"A? Có sao? Sao ta không nhớ rõ?"
Nói xong liền giãy giụa muốn thoát khỏi trong lòng của người nào đó, lại bị cánh tay ở bên eo ôm thật chặt, vốn không thể động đậy, thấy vậy nàng chỉ có thể cười mỉa, nhìn về phía hắn: "Đại thúc, người xem, nơi này chính là lầu một, mọi người đều đang nhìn kìa!"
Những khách nhân nghe thấy lời của hai người, không khỏi cười lên ha hả, liên tục khoát tay: "Không có việc gì không có việc gì, mọi người tiếp tục, xem như chúng ta không nhìn thấy gì cả."