Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– thật là nghĩa khí đấy, ngươi bây giờ mới nhắc nhở ta?
– Khục khục, trước kia quên mất.
Mạc Hoa Nguyên sắc mặt cổ quái nói:
– Ngươi thật sự nói?
“Ân. ”
Lý Vân Tiêu khẽ lên tiếng, trên mặt có chút ít xấu hổ.
– Haha, nói gì rồi sao?
Mạc Hoa Nguyên tỉnh táo tinh thần, vội vàng vãnh tai.
Lý Vân Tiêu có chút không có ý tứ, bộ dạng nhăn nhăn nhó nhó:
– Ta nói ta một mực đều rất...
– Rất? Rất cái gì?
Mạc Hoa Nguyên truy vấn.
– Rất ưa thích...
– Rất thích gì?
Sắc mặt Lý Vân Tiêu lạnh lẽo, đánh ra một cái tát, lạnh lùng nói:
– Rất ưa thích đùa bức.
“BA~”
Cái ót Mạc Hoa Nguyên bị đánh một cái, cũng không biết Lý Vân Tiêu làm ra trò gì, một cổ đau nhức toàn tâm đâm vào trong đầu, khiến hắn thiếu chút nữa hét thảm lên.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Một tát này thay ngươi chụp chết t*ng trùng trong đầu, thỉnh gọi ta là Lôi Phong, không tạ.
Mạc Hoa Nguyên cười khổ xoa đầu, thầm mắng mình tự chuốc lấy cực khổ, thực là đáng đời bị đánh.
Động tác của hai người hiện ra rõ trong kính, vẻ mặt Hỗ Minh Nhật ngưng trọng.
Còn có bọn người Lệ Phi Vũ trong rạp trong lòng cũng “Lộp bộp” thoáng một phát, dám tùy ý đánh Mạc Hoa Nguyên như vậy, hơn nữa đối phương sau khi bị đánh còn không dám lên tiếng, cái này cần bối cảnh bao nhiêu mới có thể làm được ah
– Cảm tạ chư vị lần nữa trở lại hội trường, không biết đã hối đoái đủ nguyên thạch chưa? Tiếp theo sẽ tiến vào đấu giá sau cùng.
Kha Đồng Quang và bọn người Cửu di, xuất hiện lần nữa trên sân khấu đảo hoang ở chính giữa, đều mang vẻ mặt tươi cười.
Tất cả mọi người trong tràng đều xôn xao mắng lấy, còn có các loại thúc giục.
– Ha ha, tiếp theo muốn đấu giá chính là một kiện phụ khí cửu giai.
Kha Đồng Quang vỗ tay, một nữ tỳ xinh đẹp cười tiến lên, giơ khay lên, xốc lên lụa đỏ.
Một cái thiết khí hình tròn màu xám đặt ở trong đó.
Mỹ tỳ phô bày thiết khí một phen, liền đi tới trước mặt Cửu di thỉnh nàng đánh giá.
Cửu di nhẹ nhàng vuốt ve thiết khí kia một chút, lại cười nói:
– Công hiệu của Linh Mẫn Bàn cũng không cần ta nhiều lời, có thể tìm được thiên tài địa bảo trong phạm vi nhất định một cách chính xác, Linh Mẫn Bàn cửu giai càng vô cùng trân quý, vật có thể tìm kiếm và phạm vi tìm kiếm đều rất lớn. Linh Mẫn Bàn này nguyên vẹn không sứt mẻ, hơn nữa phẩm chất vô cùng tốt, chính là vật cực phẩm.
Kha Đồng Quang nói:
– Giá quy định 300 vạn.
Phía dưới saukhi trầm mặc một hồi, mới có người kêu giá hô:
– 350 vạn.
Linh Mẫn Bàn tuy rằng có thể chính xác tìm thiên tài địa bảo, nhưng phạm vi so với Thiên Võ Giới rộng rộng rãi mà nói, thật sự không có ý nghĩa.
Trong các đại môn phái đều có người tìm mỏ chuyên môn, mỗi người đều đeo Linh Mẫn Bàn cấp bậc bất đồng cả ngày bay tới bay lui trên đại lục Thiên Võ, dùng tìm kiếm nguyên thạch làm chủ
Loại người này hơn phân nửa là võ giả tiền đồ ảm đạm, không có thiên tư gì trong tông môn mới được an bài đi làm những chuyện.
Nếu có thể tìm được một mạch khoáng hoặc là hiên tài địa bảo gì đó thì rất có khả năng hưởng thụ cả đời, thậm chí được cao tầng trong tông môn ban cho các loại đan dược công pháp, khiến cho đột phá cảnh giới trước mắt cũng không chừng.
Cho nên người tìm mỏ vẫn rất nhiều, nhưng bởi vì Thiên Vũ Đại Lục quá mức rộng lớn, chính thức có thể tìm được mỏ cũng không nhiều lắm. Cho nên mọi người đối với Linh Mẫn Bàn cũng không quá hứng thú.
– 400 vạn.
Lại có một người kêu lớn, về sau liền bắt đầu trầm tĩnh.
Kha Đồng Quang đang muốn lên tiếng, Lý Vân Tiêu liền hô:
– 500 vạn.
– 550 vạn.
Người trước kia sau khi trầm tư một lát lại nâng giá thêm chút.
Lý Vân Tiêu không nhanh không chậm nói:
– 600 vạn.
Thanh âm hai người cũng không lớn, nhưng bên trong phòng đấu giá thập phần yên tĩnh, tất cả mọi người đều nghe được rõ ràng, chỉ là không người nào nguyện ý cướp đoạt.
Người nọ sau khi nghe giá 600 vạn tựa hồ đã đột phá giới hạn, cũng ngậm miệng không nói nữa.
– 700 vạn.
Một đạo âm thanh lạnh như băng vang lên, tất cả mọi người trong lòng nhảy dựng, lộ ra thần sắc bất đồng, có giật mình, có cổ quái, có hi vọng xem trò vui, đều nhìn lại một ghế lô trên lầu hai..
Đa số người đều mang thái độ xem kịch vui, trên mặt mang cười.
Bởi vì bọn hắn đã nhận ra, ghế lô này chính là người lúc trước cùng Lý Vân Tiêu tranh Địa tinh thiết, hiện giờ lại bắt đầu
Trong lòng Kha Đồng Quang cũng căng thẳng, nhưng trên mặt thủy chung mang theo nụ cười mang tính chức nghiệp.
Hắn tự nhiên biết là Chu Sở đang quấy rối, nhưng giờ đã không còn loại cảm xúc vui sướng trước kia nữa, chỉ hi vọng đừng nháo ra chuyện mới tốt.
– 800 vạn.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu trầm xuống, lạnh giọng nói.
– 900 vạn.
Trong rạp Chu Sở theo sát, tựa hồ cắn chết lấy hắn.
“Hì hì”
Bốn phía truyền đến các loại tiếng cười, lộ vẻ giễu cợt và châm chọc, nhìn xem tựa hồ thập phần thích ý.
– 1500 vạn.
Lý Vân Tiêu trầm mặt, trực tiếp nâng giá lên.
Chu Sở trầm tư thoáng một phát, tiếp tục lạnh lùng nói:
– 1600 vạn.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Năm lần bảy lượt đối nghịch với ta, thật cho là ta thật không dám động tới ngươi sao?
Trong rạp Chu Sở cười lạnh nói:
– Chê cười, chẳng lẽ ta lại sợ người.
Lý Vân Tiêu nhẹ gật đầu, liền không nói thêm gì nữa, lãnh sắc trong mắt thoáng cái liền tiêu tán, trở nên bình tĩnh.
– Không tốt.
Trong rạp Trần Phong đột nhiên biến sắc, kinh hô lên.
– Ân, làm sao vậy?
Chu Sở có chút bất mãn, khẽ nói.
Mấy người còn lại cũng nhìn qua Trần Phong, chỉ thấy sắc mặt hắn ngưng trọng nói:
– Vừa rồi Vân thiếu nói như vậy, hoàn toàn là đang thăm dò Chu Sở huynh. Tuy rằng hắn khẳng định đoán được là Chu Sở huynh đối nghịch với hắn, nhưng dù sao không có nắm chắc mười phần, cũng không có chứng cớ. Nhưng vừa rồi thăm dò, hắn tất nhiên có nắm chắc mười phần có thể xác nhận, cho nên kế tiếp sẽ không tiếp tục nâng giá nữa.
Sắc mặt Chu Sở lạnh lẽo, khẽ nói:
– Xác nhận thì đã có sao? Ý của ngươi là hắn sẽ đến đoạt sao?
Trần Phong gật đầu nói:
– Đúng vậy.
Lệ Phi Vũ sắc mặt đại biến, phát sinh xung đột ở thành Tân Duyên là chuyện hắn không muốn thấy nhất:
– Mặc dù Lý Vân Tiêu có thể xác nhận, nhưng dù sao không có chứng cớ, chỉ cần Chu Sở huynh một mực phủ nhận, hắn cũng không có cách nào a?
Trần Phong có chút thương cảm nhìn Lệ Phi Vũ, tựa hồ đang lo lắng thay chỉ số thông minh của hắn:
– Không nói đến Chu Sở huynh tuyệt sẽ không phủ nhận, dùng tính cách Vân thiếu, chỉ cần là chuyện hắn đã nhận định, đối với hắn mà nói, cần chứng cớ sao?
– Hắc hắc, ước gì đấy.
Sắc mặt Chu Sở thoáng cái trở nên có chút dữ tợn, trong hai tròng mắt dấy lên chiến ý.
– Thân phận Lý Vân Tiêu cực không đơn giản, Chu Sở huynh quyết không thể xung động a.
Lệ Phi Vũ vội khuyên giải, ánh mắt lại nhìn về phía Tần Xuyên.
Tần Xuyên mỉm cười, nói:
– Thân phận cực không đơn giản, đây há không phải là một cơ hội tốt để thăm dò sao?