TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đạo Tình
Chương 97: Đào thoát

Màn đêm đen bảo phủ cả sa mạc, không có ánh sáng, không có đèn chiếu, tất cả lặng lẽ tiến hành trong đêm tối. Chỉ có phía xa xa là một bầu trời đỏ lửa, mang màu sắc của máu tanh.

Một phút trôi qua, Ly Tâm lặng lẽ ngồi trên xe Jeep đỗ đầu tiên, đằng sau cô là ba chiếc xe Jeep người lái cũng đã ngồi sẵn ở vị trí. Chỉ còn lại nửa phút nữa, nửa phút quyết định Tề Mặc liệu có thể thoát ra ngoài, quyết định Bạch Ưng liệu có mở đường thành công. Tất cả đạn pháo của Tề Gia chỉ có thể bắn ra trong vài phút và giờ đây cũng đang ở những giây phút cuối cùng.

Không một người nào lên tiếng, cũng không ai tranh luận. Kẻ nào cần đi thì đi, cần ở lại thì ở lại, cần xông lên thì xông lên, người của Tề Gia có trật tự hơn Ly Tâm tưởng tượng. Ai làm việc người nấy, họ tự giải quyết từ việc cỏn con chứ không cần Ly Tâm giải quyết. Những người ở lại đều yên lặng chờ đợi trong chiến hỏa.

"Mộc tiểu thư, bên ta sắp không cự được rồi". Người đàn ông có vẻ đứng đầu nhóm người của Tề Gia ở đây lên tiếng báo cáo. Mặc dù anh ta không nói rõ nhưng Ly Tâm vẫn hiểu ý. Tất cả chờ đợi Tề Mặc nhưng đến lúc này vẫn không thấy bóng dáng hắn.

"Lão đại vẫn chưa..."

"Lão đại không có ở đây, lời của tôi là mệnh lệnh". Ly Tâm cất giọng vô cùng lạnh lùng, ngữ khí thể hiện quyền uy không dễ phản bác khiến người đàn ông sững sờ trong một hai giây, sau đó anh ta gật đầu rút đi dặn dò đàn em.

Do bị cát trắng tấn công và bị đặt thuốc nổ, tòa Kim tự tháp đẹp đẽ ở bên dưới đã bị phá hủy hoàn toàn. Một khi cả tòa Kim tự tháp sụp xuống sẽ tạo ra một sức mạnh đáng sợ. Không ai biết Kim tự tháp này rộng đến mức nào nhưng chắc chắn trên bề mặt ít nhất rộng cả trăm mét vuông, nếu ở lại đây thì chỉ có đường chết.

"Tề Mặc không phải..."

"Anh ấy sẽ ra ngoài, ông hãy kiên nhẫn một chút". Khúc Vi cất giọng run rẩy, ông ta còn chưa nói hết câu đã bị Ly Tâm lạnh lùng cắt ngang, giọng nói của cô hàm chứa sự tin tưởng và kiên định tuyệt đối.

Khúc Vi cuộn chặt bàn tay thành nắm đấm, ông ta bấm vào da mạnh đến nỗi đau đớn. Nhưng chỉ như vậy Khúc Vi mới có thể giữ một chút tỉnh táo. Ông ta không dám ngất đi, không dám nghĩ đến chuyện Tề Mặc không thể ra ngoài, ông ta phải tận mắt chứng kiến Tề Mặc thoát khỏi nơi đó, ông ta phải tận mắt thấy cháu trai duy nhất của ông ta ra khỏi nơi quỷ quái đó, ông ta không dám tin không bao giờ còn được gặp Tề Mặc nữa.

Lời nói kiên định của Ly Tâm khiến Khúc Vi vững vàng một chút. Ông ta ngẩng đầu nhìn theo hướng mắt của Ly Tâm, bên ngoài trời tối đen nên ông ta không thấy gì cả. Tuy nhiên niềm tin tuyệt đối toát ra từ Ly Tâm khiến sắc mặt vốn rất nhợt nhạt của Khúc Vi xuất hiện một tia ấm áp, trong lòng ông ta cũng bớt thấp thỏm.

Hỏa lực ngày càng ác liệt, đây là cuộc đọ sức cuối cùng giữa hai bên. Người của Lam Bang đều là những tay lão luyện, nghĩ đến chuyện có thể tiêu diệt lão đại của Tề Gia ở nơi này, bọn chúng bất giác càng trở nên hưng phấn, đạn dược bắn ra ngày càng hăng.

"Còn lại mười giây cuối cùng". Ly Tâm vừa nhìn chiếc đồng hồ được chế tạo đặc biệt trên cổ tay vừa mở miệng thông báo. Lúc này, cô cũng cảm thấy thân xe Jeep hơi chìm xuống, điều này có nghĩa là sự cân bằng ở dưới mặt đất đã bị phá vỡ, tất cả đang phát triển theo hướng diệt vong. Tề Mặc, anh không còn nhiều thời gian nữa.

"Hãy đợi ở cửa động, chuẩn bị cứu người". Nhìn thời gian trên đồng hồ đếm ngược những giây cuối cùng, suy đoán Tề Mặc nhanh nhất cũng xuất hiện vào thời điểm này, Ly Tâm ra lệnh cho người của Tề Gia.

Không một tiếng trả lời, chỉ có tiếng bước chân chạy thình thịch về phía cửa động, cuộc tấn công bằng hỏa lực cũng đã ở những giây phút cuối, người còn sống sót chuẩn bị rút lui.

Đúng lúc này, cửa động vốn yên tĩnh bỗng truyền đến tiếng bước chân chạy, tiếng bước chân mang một sức mạnh tuyệt đối.

Ly Tâm không quay đầu nhưng cô có thể nghe thấy âm thanh lao xao đầy xúc động ở cửa hang, người ở bên trong nhanh chóng được kéo ra ngoài. Tề Mặc là người chỉ cần có một phần trăm khả năng, hắn sẽ không bao giờ thất bại.

Tề Mặc làm thế nào để thoát ra ngoài, hắn có bị thương hay không, đã giải quyết đối thủ chưa? Mặc dù có rất nhiều nghi vấn nhưng bây giờ Ly Tâm không có thời gian quan tâm đến điều đó. Việc duy nhất cô cần làm là rời khỏi nơi này, đợi đến khi thoát khỏi hoàn cảnh nguy hiểm rồi tính sau.

"Các anh còn lại năm giây, nhanh lên". Ly Tâm đặt tay lên vô lăng, chân đạp lên cần ga chuẩn bị sẵn sàng. Tề Mặc hai tay xách hai thuộc hạ chạy đầu tiên, nghe câu nói của Ly Tâm, hắn liền chạy đến chiếc xe Jeep của Ly Tâm. Thấy đạn pháo nổ ầm ầm ở phía xa xa, Tề Mặc nhíu mày hỏi: "Kiệt, chuyện gì..."

"Tôi đã sắp xếp cả rồi, anh mau lên xe đi". Ly Tâm cắt ngang lời Tề Mặc, Hồng Ưng và Hoàng Ưng ở đằng sau lập tức bay người vào chiếc xe Jeep của Ly Tâm. Ánh mắt bọn họ lộ vẻ kinh ngạc khi lần đầu tiên có người dám ra lệnh Tề Mặc.

Khúc Vi sau khi nghe thấy tiếng Tề Mặc liền thở phào nhẹ nhõm rồi ngất đi trên ghế ngồi. Ông ta đã kiên trì quá lâu nên không thể gắng gượng thêm. Tề Mặc không có một phản ứng nào trước mệnh lệnh của Ly Tâm, hắn không phải người nhỏ nhen, chỉ cần có năng lực, hắn cũng không bận tâm đến việc nghe lời người đó.

Hoàng Ưng và Hồng Ưng vừa vào trong xe, chưa kịp ngồi tử tế, Ly Tâm lập tức rồ ga phóng vọt lên phía trước. Mấy chiếc xe Jeep chở người của Tề Gia cũng lặng lẽ xuất phát theo sau Ly Tâm.

"Mẹ kiếp, trước mặt có người đấy, cô làm gì vậy?" Hoàng Ưng đưa mắt nhìn xung quanh, tứ phía đều có tiếng súng nổ. Có thể nhận thấy mấy chiếc xe Jeep hoàn toàn bị bao vây, bốn phương đều là kẻ địch, cứ xông lên như thế này chẳng phải tự lao vào chỗ chết hay sao?

Ly Tâm hắng giọng: "Ngồi yên đi". Đồng thời, Hồng Ưng túm lấy tay Hoàng Ưng bóp mạnh, Hoàng Ưng lập tức hiểu ý Hồng Ưng. Lão đại không lên tiếng, có nghĩa hoàn toàn tin tưởng vào sự sắp xếp của Ly Tâm, vậy thì bọn họ không có quyền nghi ngờ, hơn nữa Ly Tâm cùng trên một con thuyền với bọn họ, cô không có lý do nào đưa mọi người vào chỗ chết. Hoàng Ưng chỉ là nghĩ Ly Tâm chưa từng trải qua tình huống này, anh ta sợ cô xử lý không tốt nên mới tỏ ra lo lắng.

Hồng Ưng nói nhỏ: "Đưa cho tôi khẩu k95".

Kiệt, người đang nhoài nửa thân hình ra ngoài cửa xe để quan sát tình hình trả lời: "Không còn đạn nữa, chúng tôi đã đưa hết vũ khí về khu vực Đông Bắc, có lẽ bên đó cũng chỉ có thể duy trì không đến mười giây nữa".

Tề Mặc đưa mắt nhìn về phương hướng Ly Tâm đang đi, là hướng ngược lại phía Đông Bắc. Tiếng đạn pháo kịch liệt và ánh lửa màu cam thắp sáng không trung dần ở lại phía sau lưng.

Hồng Ưng và Hoàng Ưng há hốc miệng khi nghe người đàn ông tên Kiệt thông báo "không có gì cả". Bọn họ đang lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm, thế mà trong tay không có vũ khí hạng nặng, vậy thì lấy gì để chống địch, làm thế nào có thể đào thoát? Tất cả đều dõi theo phương hướng Ly Tâm đang đi. Không biết cô Ly Tâm này sắp đặt kiểu gì, liều chết một phen không phải là tác phong của Tề Gia bọn họ.

Ly Tâm lái chiếc xe Jeep lao thẳng về hướng Tây Bắc, bánh xe ma sát trên cát vàng tạo ra tiếng động. Tuy nhiên do tiếng đạn pháo khá lớn nên thanh âm của đoàn xe Ly Tâm bị che lấp.

Đèn xe không bật, người của Lam Bang cũng không bật đèn pha ô tô. Hai bên đều hiểu đèn chiếu sáng trong đêm tối sẽ khiến bản thân trở thành mục tiêu của đối phương. Tuy nhiên đám Lam Bang đang bao vây cả khu vực không thể ngờ Ly Tâm lại to gan dám đi lẫn vào đội hình của chúng.

Nghe tiếng bánh xe ma sát trên mặt cát, Tề Mặc và Hồng Ưng nhận ra đó không phải là bánh xe của họ mà là của đối phương. Xe của đối phương chuyển động ở ngay bên cạnh, đồng thời tiếng chửi mắng của bọn chúng phảng phất như sát bên tai.

Ly Tâm không nói một lời nào, do trời tối nên cô không nhìn rõ tình hình phía trước, bây giờ điều duy nhất cô có thể làm là tin tưởng Bạch Ưng đã mở đường cho cô, không tin cũng phải tin, lúc này trong tay cô chẳng còn lá bài nào khác, Tề Mặc phải rời khỏi đây, nếu không chờ đợi họ là sự diệt vong.

Chiếc xe Jeep tiếp tục lao về phía trước, những người trên xe đều không biết lúc nào sẽ đâm phải người của Lam Bang, hay lúc nào bị đối phương phát hiện. Hiện tại, Ly Tâm chỉ biết một điều duy nhất là kiên trì, bình tĩnh và tiến lên.

Tiếng xe ô tô ma sát trên cát liên tục vang lên, đạn pháo vẫn tiếp tục bắn ở phía xa xa, Ly Tâm biết số vũ khí còn lại chỉ có thể duy trì vài giây, cô cần phải rời khỏi nơi này ngay lập tức. Hơn nữa, mặt đất đã có hiện tượng sụt lún, cô phải thoát khỏi trước khi quá muộn.

Ly Tâm nhíu mày, đạp mạnh vào chân ga, đẩy tốc độ xe Jeep đến mức cao nhất. Cô không còn thời gian, dù ở phía trước có người cũng phải xông lên, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.

Ngồi ở đằng sau xe, hai bàn tay Hoàng Ưng và Hồng Ưng chảy đầy mồ hôi. Lúc ở trong Kim tự tháp, bọn họ đã chứng kiến cảnh cát ở bên ngoài ùn vào. Khi cùng Tề Mặc chạy ra ngoài, cát dâng lên đến bắp chân, hai bức tường đá điêu khắc đẹp đẽ ở bên cạnh không ngừng nứt toát ra, bọn họ hầu như nghe thấy tiếng động của sự sụp đổ.

Hồng Ưng và Hoàng Ưng thừa nhận do sự bất cẩn hay nói đúng hơn là sự ngu ngốc của bọn họ, tòa Kim tự tháp đã bị phá hỏng kết cấu bên trong. Bây giờ Kim tự tháp đang trong quá trình tự hủy diệt. Hủy diệt và xóa sổ tất cả là một thủ đoạn bảo vệ lăng mộ của các pharaoh.

Vào giây phút đó, đám Hồng Ưng và Hoàng Ưng mới biết hậu quả nghiêm trọng đến mức nào. Những người ở bên ngoài không thể cảm nhận được, nhưng bọn họ biết cảm giác bị chìm trong cát đáng sợ như thế nào. Vì vậy bây giờ chỉ còn một con đường duy nhất là xông lên phía trước, họ có thể bị mất mạng khi đối diện với kẻ thù, nhưng đứng nguyên tại chỗ họ cũng chỉ còn con đường chết, do đó đành phải sống mái một phen.

Mặc dù trong lòng hỗn loạn nhưng sắc mặt họ vẫn không hề thay đổi, đây chính là tố chất của người nhà Tề Gia, tố chất được tôi luyện từ gang thép, tất cả đều giữ sự trầm mặc tuyệt đối.

Ly Tâm nhấn ga tăng tốc, cô bất chấp việc che dấu tiếng động mà phi xe với tốc độ nhanh nhất. Trong lúc lái xe, Ly Tâm cảm nhận thấy bánh xe ngày càng lún xuống, mặt đất như có một lực hút dính chặt lấy bánh xe.

Hai chiếc xe Jeep ở đằng sau Ly Tâm thấy Ly Tâm tăng tốc độ, cũng lập tức tăng tốc. Tiếng động phát ra từ hai chiếc xe đó tuy không lớn lắm nhưng chắc chắn khiến đối phương phát giác.

Tề Mặc, Hồng Ưng và Hoàng Ưng nắm chặt khẩu súng trong tay, họ sẽ chiến đấu đến cùng một khi bị phát hiện, bây giờ họ không còn sự lựa chọn nào khác.

Xe của Ly Tâm tiếp tục lao nhanh về hướng Tây Bắc, xe của Lam Bang ở bên cạnh dường như va chạm vào nhau. Nếu không phải là Ly Tâm ra lệnh không được nổ súng trước, những kẻ có thói quen ra tay trước để chiếm ưu thế như người của Tề Gia có lẽ bắn vào đối phương từ lâu.

"Shit, lái chậm thôi".

"Đồ khốn khiếp, hốt hoảng gì chứ..."

Sau tiếng xe va chạm là tiếng chửi mắng, có điều hình như đối phương đang lái xe về một hướng khác, hướng ngược lại bọn họ. Dù đối phương chửi rất thô bỉ nhưng chúng không hề động thủ.

Tề Mặc liền cau mày. Thế này là thế nào? Người của Lam Bang cũng có kẻ vô dụng vậy sao, bị va chạm mà vẫn dễ dàng để bọn họ đi qua. Hình như bọn chúng đang không ngừng chuyển hướng, vụ này chắc chắn không phải tình cờ.

Tề Mặc là người thông minh, hắn lập tức hiểu ra ý đồ của Ly Tâm. Nếu Ly Tâm không có hành động, đối phương cũng không xuất hiện sự hỗn loạn như lúc này.

Ly Tâm không nghĩ ngợi nhiều, chỉ biết nắm chặt vô lăng rồ ga tiến lên phía trước. Xem ra Bạch Ưng không phụ lòng tin của cô, đã mở một con đường sống cho cô. Mặc dù vậy, không cần gọi điện thoại cho Bạch Ưng Ly Tâm cũng biết, sự quấy rối chỉ có thể duy trì trong ba mươi giây, cô không có nhiều thời gian.

Trong khi người của Lam Bang chưa hoàn toàn hành động theo thông tin quấy rối, Ly Tâm không còn đợi được nữa, cô điên cuồng đâm vào phòng tuyến cuối cùng của Lam Bang.

Cảm giác phía trước mặt có một chiếc xe đang rẽ ngang, Ly Tâm không còn thời gian né tránh hoặc lái vòng qua, cô đánh tay lái, đâm vào đuôi chiếc xe ở đằng trước.

Xe Jeep phần đầu rất cứng nhưng phần đuôi trống rỗng, bị Ly Tâm đâm mạnh, chiếc xe bị lật một vòng. Ly Tâm lại nhấn ga lao vào sa mạc.

Xe của Lam Bang vừa bị đâm còn chưa kịp phản ứng, lại tiếp tục bị mấy chiếc xe ở đằng sau Ly Tâm hất đi rất xa. Chỉ trong giây lát, cả đoàn xe của Tề Gia vượt qua vòng vây của Lam Bang, lao vào sa mạc ngay trước mặt bọn chúng.

Mặt đất bắt đầu sụt lún, phát ra tiếng động mỗi lúc một lớn, khiến bánh xe khó chuyển động, Ly Tâm nghiến chặt răng, điều khiển chiếc xe Jeep đến cực hạn.

Đám Tề Mặc không ai lên tiếng, tất cả đều làm theo ý Ly Tâm. Vượt qua khỏi vòng vây của Lam Bang coi như có thêm cơ hội sống sót, tuy nhiên bây giờ mới là lúc họ đối mặt với nguy hiểm thật sự. Kim tự tháp có diện tích rộng bao nhiêu, đám Hồng Ưng không biết, nhưng Tề Mặc và Ly Tâm đã được chứng kiến. Chiều rộng của Kim tự tháp ở dưới lòng đất khoảng năm sáu trăm mét, chiều cao theo sự tính toán của Khúc Vi là hơn một ngàn mét. Kim tự tháp bị sụp đổ sẽ kéo theo mặt đất sụt lún, lực hút tương đối kinh hồn.

Ly Tâm cảm thấy cô chưa bao giờ lái xe khó như vậy, bánh xe dường như bị hút mạnh xuống đất, cô tăng tốc độ lên 200 cây số nhưng xe chỉ có thể chạy 100 cây số, mặt đất không ngừng không ngừng tỏa ra sức mạnh to lớn kéo giật chiếc xe xuống bên dưới.

Đám Lam Bang ở tít đằng sau lưng cũng điên cuồng tháo chạy. Sau khi cuộc đọ sức với Tề Gia ở phía Đông Bắc kết thúc, bọn chúng mới phát hiện mặt đất xảy ra bất thường. Tuy nhiên chúng chưa kịp phản ứng, đất đã bắt đầu sụt lún, chúng chỉ có thể lái xe toán loạn về bốn phương đồng thời không ngừng la hét.

Kim tự tháp đang sụp đổ có lẽ là tòa lớn nhất trong số những Kim tự tháp đã được phát hiện ở Ai Cập. Thuốc nổ cộng với biện pháp người Ai Cập cổ đại tự bảo vệ khiến Kim Tự tháp sụp xuống trong chốc lát. Không gian có độ cao cả ngàn mét đột nhiên bị thu nhỏ, cát ở bên ngoài tràn vào như nước vùi lấp từng khoảng trống.

Kajin là khu vực nằm ở trung tâm sa mạc, mặc dù nơi này có nguồn nước nhưng cát vẫn chiếm đa số. Những gò cát cao cao bị một lực hút như những dòng sông nhỏ chảy về một chỗ với sức mạnh không ai có thể ngăn cản.

Tuy nhóm của Tề Mặc và Ly Tâm không nghe thấy tiếng kêu thét thảm thương từ phía người của Lam Bang, cũng không chứng kiến cảnh bọn chúng tháo chạy nhưng họ hoàn toàn có thể tưởng tượng ra. Lúc này, tất cả mọi người mới bật đèn pha ô tô. Hoàng Ưng quay đầu nhìn, thấy ánh đèn pha từ nhiều chiếc ô tô chiếu sáng một vùng, cát vàng đang cuồn cuộn bay về phía bọn họ, bên dưới mặt đất xuất hiện một hố đen ngòm, giống như con quái vật há to miệng trong đêm tối.

Chỉ trong giây lát, một số chiếc ô tô của Lam Bang ở đằng sau đột ngột bị miệng con quái vật đó nuốt chửng, ánh đèn pha sáng choang hoàn toàn biến mất, trả lại màn đêm đen và sự yên tĩnh tột cùng.

Hoàng Ưng quay lại, gương mặt anh ta vẫn lạnh lùng vô cảm. Không một ai lên tiếng, bầu không khí trầm mặc tuyệt đối, chỉ còn lại tiếng bánh xe Jeep ma sát trên cát, sức mạnh của thiên nhiên đúng là vô cùng đáng sợ.

Cát chảy, đèn trước ô tô đã bật sáng, Tề Mặc đưa mắt nhìn xuống mặt đường, cát đang từ từ chảy về cái hố cực lớn ở đằng sau. Tề Mặc liền đưa mắt sang Ly Tâm ngồi ở vị trí lái xe: "Đừng hốt hoảng".

Ly Tâm không đáp lời, cô biết lúc này có hoảng hốt cũng vô dụng, cô tập trung tất cả tinh thần và sức lực vào cuộc chiến đấu với cát vàng. Nếu thắng lợi bọn họ sẽ sống sót, còn nếu thua, bọn họ sẽ bỏ mạng ở nơi này.

"Lão đại, Ly Tâm, mọi người đã thoát khỏi nơi đó chưa? Mau trả lời tôi đi". Tiếng Bạch Ưng đột ngột truyền đến chiếc hoa tai của Tề Mặc.

Tề Mặc nói lạnh lùng: "Thoát rồi, chú mau đi chuẩn bị đi".

Bạch Ưng thở phào nhẹ nhõm khi nghe giọng nói của Tề Mặc, Ly Tâm thông báo với anh ta xong liền cắt đứt liên lạc, anh ta tìm mọi cách vẫn không thể dò được tần số của cô, vì vậy anh ta rất lo lắng không biết mọi người xảy ra chuyện gì.

Bạch Ưng lập tức trả lời: "Bạch Ưng rõ ạ, lần này Bạch Ưng tuyệt đối không bỏ qua cho Lam Bang". Nói xong, anh ta bắt đầu đi bố trí một số việc đối phó với Lam Bang.

Cát chảy mỗi lúc một nhanh, Ly Tâm vẫn giữ tốc độ ở mức cao nhất. Bánh xe Jeep phát ra tiếng lạo xạo ghê người và thân xe không ngừng lắc lư khiến sắc mặt những người ở trên xe đều rất khó coi. Một khi xe Jeep xảy ra sự cố hay hỏng hóc, mọi người chỉ còn nước xuống âm phủ xây dựng lại đế quốc Tề Gia.

Thần sắc Ly Tâm cũng tương đối căng thẳng, nhìn thấy một đồi cát rất cao ở phía trước mặt, Ly Tâm nghiến răng, đánh tay lái tiến lên đồi cát đó.

Hoàng Ưng và Hồng Ưng nhíu chặt đôi lông mày, bây giờ không phải là lúc nên đi đường bằng phẳng sao, tại sao Ly Tâm lại mất công sức leo lên đồi cát dốc thế này? Tuy nghi hoặc nhưng hai người không tranh cãi với Ly Tâm, họ biết về phương diện xe cộ cô rành hơn họ nhiều, cô quyết định chọn con đường này là có ý của cô. Hoàng Ưng và Hồng Ưng nắm chặt thành cửa xe, xe Jeep bắt đầu dựng đứng thành góc năm mươi độ.

Đồi cát vô cùng lớn, xe của Ly Tâm nhích từng tý một, hoàn toàn trái ngược với tốc độ lao vùn vụt khi nãy. Mặc dù vậy, Ly Tâm vẫn ngoan cố phóng lên.

Cát chảy từ từ bị bỏ lại phía sau, tốc độ ô tô tăng dần dần, tuy nhiên tư thế dựng đứng của chiếc xe khiến mọi người không khỏi dựng tóc gáy.

Nhất định phải leo lên đỉnh, gương mặt Ly Tâm càng trở nên nghiêm túc khi đỉnh đồi đã hiện ra ở trước mắt nhưng xe không lên nổi. Cô hung hăng dùng hết sức nhấn ga.

Lên hoặc xuống, tiến hoặc lùi, nếu không tiến về phía trước thì chỉ có thể lùi lại, không còn sự lựa chọn nào khác. Ly Tâm gạt thẳng cần điều khiển về đằng trước, đánh vô lăng, chiếc xe Jeep gầm một tiếng xông lên đỉnh đồi.

Ly Tâm thở một hơi dài nhẹ nhõm, giữ nguyên tốc độ đi xuống dốc. Ở đằng sau, mấy chiếc xe cũng leo lên được đỉnh đồi và điên cuồng lao xuống.

"An toàn rồi". Ly Tâm gạt mồ hôi trên mặt, tiếp tục lái xe Jeep đi càng xa càng tốt.

Tề Mặc nhìn xuống dưới mặt đường thấy cát không còn chảy nữa, sa mạc rộng lớn và bằng phẳng như lúc trước, đất ở đây cũng không có dấu hiệu bị sụt lún, tất cả chỉ còn lại sự yên tĩnh tuyệt đối.

Đồi cát cao ngất ở đằng sau đã ngăn chặn của sự sụt lún bởi vì cả đồi cát có khả năng lấp đầy cái động trống rỗng ở dưới lòng đất. Tất cả mọi người ở trên xe lúc này mới thở phào, Ly Tâm quả nhiên là người có bản lĩnh, nhiều lúc không phải tốc độ mà là đầu óc quyết định tất cả.

Tề Mặc hơi gật đầu, giơ tay vuốt nhẹ tóc Ly Tâm.

Mấy chiếc xe Jeep ở đằng sau đang phóng như bay xuống dốc không giữ nổi thăng bằng liền lật nhào. Người của Tề Gia ở trên xe thấy tình hình không xong liền nhảy ra khỏi xe, cuộn vài vòng trên đất.

Đi thêm một đoạn, chiếc xe của Ly Tâm đột ngột chết máy và không thể nhúc nhích, nó chính thức trở thành sắt vụn. Ly Tâm tựa người vào thành ghế phía sau nói nhỏ: "Những chuyện còn lại các anh tự giải quyết".

Hồng Ưng không đợi Ly Tâm mở miệng đã mở thiết bị thông tin mang theo bên người bắt đầu nối liên lạc. Ly Tâm quay sang nhìn Khúc Vi đang hôn mê bất tỉnh. Nếu không nhờ Hoàng Ưng ở đằng sau giữ chặt người ông ta, không biết trong cuộc đào thoát, thân thể Khúc Vi đã bị bắn đi phương nào, bây giờ cả người ông ta không còn một chút sinh khí.

Ly Tâm biết bọn cô có thể đợi, nhưng Khúc Vi không thể đợi thêm, ông ta cần cấp cứu càng sớm càng tốt. Tuy nhiên, cô tin tưởng vào khả năng làm việc của đám Hồng Ưng. Ly Tâm ngẩng lên nhìn bầu trời, đêm tối ở sa mạc vô cùng lạnh lẽo. Vừa rồi do quá căng thẳng nên cô không để ý, bây giờ cô mới thấy giá buốt vào tận xương tủy. Ly Tâm liền nhảy xuống xe, đi đến bên Tề Mặc. Tề Mặc liền giơ tay ôm Ly Tâm vào lòng dùng thân hình to lớn của hắn sưởi ấm cho cô.

Xung quanh là một bầu không khí vô cùng yên tĩnh, nhưng Ly Tâm biết, đây là điềm báo trước một cơn phong ba bão táp sắp ập đến. Theo những gì xảy ra ngày hôm nay, có lẽ Tề Gia và Lam Bang chính thức bắt đầu cuộc chiến máu lửa.

Đọc truyện chữ Full