- Ha ha ha, buồn cười. buồn cười!
Hai tay Dương không ngừng đánh ấn quyết, hơn nữa bắt đầu cười ha hả, dường như đang nói cho Mạch nghe, nói:
- Buồn cười, vũ kỹ cường đại như thế lưu truyền tại phủ Thiên Nhạc mấy ngàn năm, bọn họ không một ai học được, tiện nghi cho ta.
Nội tâm Lý Vân Tiêu chấn động, dường như nghĩ đến cái gì, hai mắt co rút lại, cẩn thận quan sát, hắn nhìn kỹ từng động tác của Dương.
Chỉ trong ngắn ngủi đã thi triển vài trăm ấn quyết, đột nhiên từng đạo ánh sáng màu đỏ bay ra khỏi người của hắn, hóa thành hào quang năm màu.
Huyết vụ của Mạch bị đẩy ra, lực lượng áp chế mất đi ưu thế, không ngừng lui ra phía sau.
Cuối cùng huyết vụ ngưng tụ lại thành một đám, nó xoay tròn trên không trung rồi hóa thành Mạch.
- Loại lực lượng này...
Nội tâm Mạch run lên, khó có thể tin nổi, hoảng sợ nói:
- Thập phương thần kỹ?
Dương đã bất chấp cái giá nào, trực tiếp thiêu đốt máu huyết của mình thi triển chiêu này, lạnh giọng nói:
- Đúng là thập phương thần kỹ, thái du hồng trần!
Chương 1816: Cuộc chiến phong ấn (13)
Huyết quang trên người Dương sáng lên, hóa thành từng vòng sáng tỏa ra bốn phía, hoàn toàn ở trạng thái thiêu đốt tính mạng.
Trong chiêu Thái Du Hồng Trần nà, trong người Dương có từng đạo hào quang trận pháp hiện ra, từng gợn sóng như nước chấn động chung quanh, hóa thành lực lượng thuần túy của một kích này.
Lý Vân Tiêu ăn cả kinh, hắn không biết chiêu này mạnh bao nhiêu, mà là thi triển thần kỹ này vậy mà sinh ra ảnh hưởng trật tự không gian, hình thành ảnh hưởng điệp gia.
Dường như không bàn mà hợp với tần suất của trận pháp, cả trận pháp bắt đầu nhấp nhô.
Lực lượng kỳ dị hiển hiện mà ra, nó nhộn nhạo như mặt nước, Dương hòa vào trong không gian.
Tâm tình của Dương và Mạch khác nhau hoàn toàn, sức ép của Dương giảm nhiều, lúc này ấn quyết vừa bắt đầu, máu huyết bị thần kỹ hấp thu rất nhiều, mà giờ phút này cảm thấy ấm áp, sắc mặt có hồng nhuận phơn phớt.
Sắc mặt Mạch đại biến, hoảng sợ sinh ra trong đáy lòng, giống như thiên địa đã bị đối phương điều khiển, lực lượng này như sóng to gió lớn, giống như châu chấu đá xe.
- Tại sao có thể như vậy!
Toàn thân Mạch run lên vì khiếp sợ, lực lượng to lớn chẳng khác gì bánh xe nghiền áp tới bản thân mình, căn bản không cách nào chống lại, thân thể bị lực lượng này làm sụp đổ.
- Không, không có khả năng! Ngươi chỉ là một giọt máu của bổn tọa mà thôi, làm sao có thể giếtta!
Mạch kinh sợ điên cuồng hét lên, khó có thể tiếp nhận sự thật trước mắt!
- Ha ha, vậy mà có thể đấy? Ha ha ha, buồn cười, buồn cười ah!
Dương kinh hỉ vạn phần, lập tức bi thương cười ha hả, nói:
- Không thể ngờ Thái Du Hồng Trần có thể ảnh hưởng tới trận pháp, đáng tiếc ah, đáng tiếc ta biết rõ quá muộn, nếu không sớm đã hấp thu ngươi rồi, quá đáng tiếc! Nhưng mà đáng mừng duy nhất chính là kéo ngươi làm đệm lưng.
Dương biến thành dữ tợn, nổ thành vô số máu huyết, trước người đánh ra mấy đạo ấn quyết, hắn mạnh mẽ bay thẳng tới phía trước.
Cơ hội còn sống duy nhất chính là phải vượt qua cửa ải khó khăn lần này..
Tìm đường sống trong cõi chết, chỉ cần còn sống thì cái giá gì cũng đáng, chỉ có đánh chết Mạch và thôn phệ hắn mới sống được!
Lý Vân Tiêu cũng là kinh hãi không thôi, Dương trong lúc vô tình chiếm cứ thiên thời địa lợi, đổi lại là hắn ở vị trí của Mạch sẽ vô cùng nguy hiểm.
- Cho dù ta không chiếm được vật kia, cũng muốn giết ngươi trước tiên.
Đột nhiên Mạch hét lên như điên, trong mắt bắn ra sát khí thật mạnh, ánh mắt bắn ra thật lăng lệ, ánh mắt sáng như đao, lạnh như tuyết.
khí thế toàn thân hắn cải biến, lực lượng không ngừng tăng vọt, trận pháp nhanh chóng áp chế Mạch.
Vô số huyết quang hóa thành phù văn bay lên trong cơ thể của hắn, hai tay bấm niệm pháp quyết.
Loong coong!
Cốt ngọc đao phát ra tiếng giòn tan, quấn quanh người của hắn sau đó chém thẳng vào Mạch.
- Trảm!
Ầm ầm!
Đao mang chém phá không gian, chém Dương thành hai khúc.
- Cái gì?
Lý Vân Tiêu chấn động, thế cục vốn đã nghịch chuyển, vậy mà trong lúc vô hình nghịch chuyển lần nữa, làm cho hắn khó mà tiếp nhận được.
Ầm ầm!
Sau khi chém vỡ Dương, đao mang quay về, nó sinh ra long uy to lớn dừng lại trên không trung, đánh tan lực lượng Thái Du Hồng Trần không sót lại cái gì.
- Lực lượng ngươi...
Dương bị chém thành hai nửa, hắn chạy ra xa ngưng tụ chân thân.
Nhưng thực lực giảm đi thật nhiều, vẫn ở trạng thái lưu động, dường như rất khó ngưng hình, hoảng sợ nhìn qua bên này.
Khí thế trên người Mạch không ngừng tăng lên, lực lượng trận pháp bị dẫn động cũng biến mất.
Không gian biến thành yên tĩnh như tờ.
Lý Vân Tiêu nín hơi, chỉ cảm thấy lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.
Giờ phút này khí tức của Mạch không thay đổi, khí chất đổi mới hoàn toàn, trong mơ hồ có khí tức thượng vị giả, hoàn toàn không dưới Yêu Hoàng.
- Phản đồ, lấy trứng chọi đá, chết!
Bành!
Mạch giơ tay lên, cong tay búng ra, Dương đứng ngoài trăm trượng hét thảm lên, lập tức nổ tung, nổ thành một bãi huyết vụ.
Trong đó một giọt máu huyết lập lòe, nó đẹp hơn huyết vụ chung quanh rất nhiều, nó xoay tròn muốn phá vỡ lực lượng trấn áp, nó hữu tâm vô lực.
- Dừng lại! Lực lượng trở về với bổn tọa, ngươi giờ phút này còn muốn đi, thông minh thì đừng để ta ra tay.
Mạch xùy cười một tiếng, mở mồm hấp một cái, giọt máu tươi trực tiếp bị hắn ăn tươi.
Bộ dáng Mạch thoả mãn, sờ sờ cái bụng, nói:
- Xem như tìm được giọt máu trở về, cho dù là hạt vừng hay hạt dưa hấu cũng không thể buông tha! Phản đồ này khu động trận pháp, cũng không biết vật kia có biến hóa hay không.
Hắn nặng nề hừ một tiếng, liền quay người lóe lên, biến mất ở lối vào trận pháp.
Lý Vân Tiêu lúc này hiện thân ra, bốn phía tràn ngập mùi máu tươi làm hắn buồn nôn.
Nhưng hắn cố nén buồn nôn, đuổi theo Mạch, làm hắn giật mình là, trận pháp chung quanh đã biến mất.
- Ồ, lại chạy về rồi? Bây giờ muốn đạt được Huyết Thần Châu sao?
Sau khi bay một lúc, phía trước có tiếng cười hì hì, nhưng lại là nữ tử, mang theo thích ý thỏa mãn.
Giọng nói của Mạch vang lên, nói:
- Hừ, bổn tọa vừa thu hồi phân thân và một giọt máu huyết, cho rằng có nắm chắc lấy Huyết Thần Châu, không muốn chết thì giao nó ra đây!
Tiếng của nàng kia cười đùa:
- Thật sự có lỗi, trong đoạn thời gian ngươi vừa đi ra, vừa thấy trận trụ thay đổi, ta đã ăn tươi Huyết Thần Châu rồi... Hì hì, thật có lỗi!
- Đáng chết! Bổn tọa sẽ luyện ngươi thành Huyết Thần Châu!
Mạch nổi giận gầm lên, sau đó là lực lượng chấn động mạnh mẽ truyền ra.
Nàng kia cười nói:
- Huyết Thần Châu này mượn lực lượng thân thể tổ tiên của ngươi, kết hợp Cửu Chuyển Hóa Huyết Trận của bổn cô nương, lại dùng lực lượng đại địa Ngũ Hà Sơn này, trải qua mấy ngàn biến thành, cho dù ngươi giết ta cũng không thể luyện ra Huyết Thần Châu đâu.
Lý Vân Tiêu nghe được chấn động, lại nghe nữ tử kia nói, dường như là...
Trước mặt bị sương mù bao phủ không thấy được gì, hắn thi triển nguyệt đồng nhìn xuyên thấu tầng tầng sương mù, khi sương mù biến mất hắn nhìn rõ bên trong đại trận là cái gì.