Lý Vân Tiêu sững sờ, lập tức ném ra năm trăm khối trung phẩm nguyên thạch, lấy một quả ngọc giản.
- Đại nhân quả nhiên sáng suốt!
Tên võ giả cười nhận lấy, lúc này mới thấp giọng nói:
- Theo như nội tuyến mà ta xếp vào Thần Tiêu Cung nói, Thần Tiêu Cung hai mươi năm qua phong núi, kỳ thật ẩn chứa một bí mật.
- Bí mật gì?
Lý Vân Tiêu hứng thú, trên mặt đầy vẻ bát quái.
- Hì hì.
Đám người Phi Nghê che miệng cười, Khúc Hồng Nhan im lặng, cũng hứng thú, nói:
- Bí mật gì?
Ánh mắt người nọ nhìn qua, thấp giọng nói:
- Các ngươi ngàn vạn không thể nói ra, nếu không nội tuyến của ta sẽ bị lộ, Thần Tiêu Cung sợ rằng sẽ truy sát ta! Bí mật chính là, Khúc Hồng Nhan hai mươi năm là trốn đi sanh con!
Phốc!
Lý Vân Tiêu trực tiếp phun lão huyết, không ngừng ho khan.
Sắc mặt Khúc Hồng Nhan tràn đầy vẻ xấu hổ và giận dữ, đỏ rực cả cổ, sát khí bạo phát, tên võ giả kia run rẩy lợi hại.
Lý Vân Tiêu vội vàng ngăn nàng lại, sợ nàng ra tay giết người, nói:
- Sao các ngươi chửi bới danh tiết nữ tử người ta chứ?
- Ta, ta, ta không dám đâu...
Người nọ sợ tới mức nói không ra lời, nước mắt chảy ra.
Lý Vân Tiêu cũng thập phần không vui, khẽ nói:
- Không có, vậy tin tức này là thế nào?
Người nọ vẻ mặt cầu xin, nói:
- Các ngươi ngàn vạn đừng không tin, nội tuyến của ta là một trong bố đại thị nữ bên cạnh cung chủ Thần Tiêu Cung Khúc Hồng Nhan, cho nên rất rõ ràng chuyện Thần Tiêu Cung. Kỳ thật ah...
Hắn thấy Khúc Hồng Nhan thu liễm sát khí, lá gan cũng lớn hơn, nói:
- Kỳ thật ah, hai mươi năm trước Khúc Hồng Nhan đã hoài thai con gái Cổ Phi Dương.
- Con gái?
Lý Vân Tiêu mở to mắt, nói:
- Con gái này là ai?
- Hắc hắc, đây cũng là một đại bí mật.
Tên võ giả này nói:
- Các ngươi ngàn vạn đừng tiết lộ ra ngoài, đây là nội tuyến ở Thiên lĩnh Long gia nói cho ta biết. Kỳ thật con gái hai người bọn họ là đương kim gia chủ Long gia Phi Nghê!
Phi Nghê: "..."
Tên võ giả này dặn đi dặn lại, nói:
- Ngàn vạn không thể nói ra, nếu không nội tuyến Long gia của ta sẽ nguy hiểm. Mà Long gia sợ cũng sẽ truy sát ta khắp thiên hạ. Ta thấy các ngươi mua ngọc giản tin tức nên mới nói đấy.
Phi Nghê nói:
- Vậy tin tức Vi Thanh và Bạc Vũ Kình kết thành tần tấn của hai đại thánh địa cũng là nội tuyến của ngươi lộ ra đúng không?
- Đó là đương nhiên!
Võ giả vỗ ngực một cái, nói:
- Làm nghề này của chúng ta, nội tuyến trải rộng thiên hạ, như vậy mới có thể có được tư liệu trực tiếp. Chúng ta kiếm miếng cơm ăn cũng không dễ dàng, cung cấp nuôi dưỡng đám nội tuyến cũng là con số to lớn.
- Chúc sinh ý càng ngày càng tốt.
Lý Vân Tiêu phất phất tay, tâm mệt mỏi nói:
- Xéo đi a, cút nhanh lên.
- Ngươi nói gì vậy? Tuyệt đối phải tôn trọng công tác của chúng ta.
Tên võ giả tức giận nói, nhưng nhìn thấy ánh mắt bất thiện của đám người Khúc Hồng Nhan thì không dám nói cái gì nữa.
Phi Nghê tức giận nói:
- Con tôn trọng công tác của bọn chúng, đám cẩu tử này tôn trọng danh tiết của chúng ta sao? Nếu là trước kia, ta chắc chắn sẽ nhổ tận gốc đám người này.
Lạc Vân Thường nhịn không được cười nói:
- Xem ra sau khi gặp Vân Tiêu, tính tình của ngươi thu liễm đi nhiều.
Phi Nghê nháy mắt nói:
- Vân Thường tỷ tỷ cũng như thế mà!
Đôi má Lạc Vân Thường đỏ bừng, nàng cũng là loại hình yên tĩnh, bị Phi Nghê hơi trêu chọc là gánh không được.
Mọi người đi vào truyền tống trận nội thành, lại thấy trên đường có nữ tử áo trắng đang chờ bọn họ.
Mấy người đều sửng sốt, Lý Vân Tiêu cũng ngạc nhiên, châm chọc khiêu khích nói:
- Thiên nhân đại nhân.
Nữ tử áo trắng chính là Tiểu Hồng, lông mi mang theo thần thái giận dữ, lập tức khôi phục như thường, nói:
- Tùy ngươi gọi ta thế nào cũng được, không sao cả.
Trong lời nói của nàng mang theo cảm giác khổ sở và ghen tuông.
- Ah, Thiên nhân đại nhân cảm thấy ta nên xưng hô ngươi thế nào?
Lý Vân Tiêu không đếm xỉa tới nói ra.
Tiểu Hồng nói:
- Ta và ngươi không phải tiêu tan hiềm khích lúc trước rồi sao? Làm gì cười nhạo ta, gọi ta là Tiểu Hồng .
Lý Vân Tiêu đột nhiên phát giác, bản thân mình vẫn tức giận Tiểu Hồng, có lẽ là xem trọng, lúc này mới có chấp nhất, thở dài, nói:
- Được rồi, Tiểu Hồng, ta chỉ ưa thích Tiểu Hồng trước kia.
Thân thể Tiểu Hồng khẽ run lên, sau đó trấn định nói:
- Thời gian có thể cải biến tất cả, Tiểu Hồng trước kia đã không còn.
Lý Vân Tiêu đau buồn lắc đầu, nói:
- Nói đi, ngươi tìm ta có chuyện gì?
Tiểu Hồng giận dữ nói:
- Không có việc gì không thể tìm ngươi?
Lý Vân Tiêu nói:
- Đương nhiên có thể, nhưng ngươi thật không có chuyện gì sao?
Tiểu Hồng muốn xuống, lúc này mới nói:
- Ta muốn biết tình huống cổ ma tỉnh.
Nàng nhìn ánh mắt Lý Vân Tiêu, vội hỏi:
- Ngươi nhất định biết rõ, hiện tại các tin tức bay đầy trời, ta vẫn có thể từ trong đó tinh luyện ra một ít tin tức chính xác.
Lý Vân Tiêu thẳng thắn nói:
- Ta xác thực đã đi qua cổ ma tỉnh, tình huống nơi đó xem như cũng hiểu, ngươi muốn tu luyện ma công sao? Đáng tiếc nơi đó là hạch tâm của Hóa Thần Hải, sẽ không cho ngươi đi vào dễ dàng đâu.
Tiểu Hồng nói:
- Ngươi chỉ cần nói chi tiết cho ta biết là được, còn lại ta tự nghĩ biện pháp.
Lý Vân Tiêu lúc này mang chuyện ở cổ ma tỉnh nói rõ ràng, không hề giữ lại báo cho Tiểu Hồng, sau đó nhìn nàng biến mất.
Khúc Hồng Nhan nói:
- Lỗ Thông Tử trong vĩnh sinh chi giới công nhiên cấu kết Ma giới, sợ là lo trước khỏi hoạ. Tiểu Hồng lần đi Hóa Thần Hải hơn phân nửa nguy hiểm trùng trùng điệp điệp.
Lý Vân Tiêu nói:
- Đường là nàng ta chọn, mặc dù ta không đành lòng nhưng không tránh được. Giống như ở trong vĩnh sinh chi giới, Bạc Vũ Kình và ta đã nói, nếu có bổn sự giúp hắn quay đầu lại, hắn rất nguyện ý, nhưng mà ta có bổn sự này sao?
Phi Nghê tức giận cười nói:
- Thật sự là chê cười, Bạc Vũ Kình đắm mình, làm bạn với Ma tộc lại trách phu quân.
Lý Vân Tiêu nói:
- Cũng không phải trách, chỉ là mỗi người đều có đường của mình, Lỗ Thông Tử, Bạc Vũ Kình, Vi Thanh cũng thế, chúng ta cũng vậy. Làm tốt chuyện của mình là được, không có tư cách gì đi chỉ trích người khác, chỉ cần lựa chọn rồi, cũng nên gánh chịu hậu quả do lựa chọn đó gây ra, bất luận kẻ nào cũng không thể làm khác.
Mọi người đều lâm vào trầm tư, lại gật đầu.
Lý Vân Tiêu nói:
- Hiện tại nghe các tin đồn bay đầy trời, sợ rằng người thiên hạ đang lòng người bàng hoàng, chúng ta trở về thành Viêm Vũ, mang chuyện thành lập thiên võ minh công bố thiên hạ. Đồng thời báo đầu đuôi, mang chuyện vĩnh sinh chi giới và cổ ma tỉnh thông cáo các nơi, miễn thiên hạ bối rối.
Linh Mục Địch khen:
- Đúng vậy, trật tự rõ ràng, thành thục ổn trọng, thật sự có phong phạm minh chủ.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Mục Địch đại nhân chớ giễu cợt ta. Ta đã nghĩ tới, chức minh chủ này ta không định làm. Việc cấp bách mấu chốt nhất chính là tăng thực lực của mình lên. Làm cho Trần Đoạn Thiên hoặc là Tiền Sinh làm minh chủ, có lẽ sẽ thích hợp hơn, dù sao bọn họ có kinh nghiệm thống lĩnh phong phú, mà ta chỉ là người nhàn tãn.