Dận Vũ kinh kêu:
- Thái Sơ chân quyết!
Dận Vũ tin sái cổ, ánh mắt nhìn cực kỳ sắc bén nhìn Lý Vân Tiêu.
Trái tim Dận Vũ không ngừng chìm xuống, vì Lý Vân Tiêu là đối thủ khó chơi nhất mà gã từng gặp, thực lực hay trí mưu đều thuộc hàng thượng đẳng. Đáng sợ hơn hết Lý Vân Tiêu là chủ Giới Thần Bi, thuận theo thiên mệnh.
Dận Vũ không ngừng khuên nhủ mình đừng hoảng, đừng rối, chắc chắn sẽ có cách!
Trên bầu trời trừ hai vị long tử kịch chiến ra chỗ bốn người đứng yên tĩnh lạ thường.
Cửu Uyên mở miệng nói:
- Ta không biết trong các ngươi ai đúng ai sai nhưng Ma Chủ ở trước mắt ta. Không cần biết hai vị có ân oán gì, một là chân long, một là chủ Giới Thần Bi, nên đồng lòng chung sức trừ ma mới đúng!
Lý Vân Tiêu mừng rỡ trong lòng. Tuy không nghe tên tuổi Cửu Uyên, nhìn qua chẳng phải loại thân thiện gì nhưng không ngờ ngực ôm đại nghĩa, là người chính đạo.
- Đại nhân nói rất đúng!
Lý Vân Tiêu chắp tay bảo:
- Mong đại nhân trợ giúp cùng nhau trấn áp ma đầu!
Sắc mặt Dận Vũ liên tục thay đổi, không hé răng.
Ma Chủ như thế nào chẳng liên quan gì Dận Vũ, bây giờ gã chỉ muốn đào tọa độ ra khỏi đầu Lý Vân Tiêu, thừa dịp chân long chưa sinh ra liền giết chết cướp đi thiên địa tạo hóa, trở về giới vương cảnh!
Ma Chủ Phổ xì cười, lạnh lùng nhìn mấy người:
- Ha ha, xem kịch lâu như vậy đã đến thời gian hoạt động gân cốt sao?
Cửu Uyên xem trứ Ma Chủ Phổ, mặt không biểu tình nói:
- Ngươi chỉ là một lũ phân thân chứ không phải bản tôn giáng lâm, có giết cũng không ý nghĩa gì. Nhưng đã là thân ma thì nên bị trừ.
Đầu mày Ma Chủ Phổ lộ tia tức giận, nhe răng cười nói:
- Ha ha, như thế nào? Khinh thường phân thân này sao?
Cửu Uyên không trả lời, một tay bắt ấn trước mặt, miệng nhẹ nhàng niệm bí pháp.
Trên bầu trời phong vân biến sắc, một đoàn sáng đen xoay tròn che trời.
Cả thời không như đông lại biến thành bóng lưng Cửu Uyên.
Trên chín tầng mây có các cự thú biến sâu dường như nhận được cảm ứng lập tức biến mất.
Khung trời mới rồi còn kịch chiến thảm liệt thoáng chốc yên tĩnh lạ thường.
Ma Chủ Phổ khoanh tay trước ngực lạnh lùng nhìn Cửu Uyên làm.
Cửu Uyên không tấn công, chỉ thi triển bí thuật triệu hoán các cự thú thâm uyên trở lại. Trên bầu trời lần nữa phục hồi như cũ.
Lý Vân Tiêu mở cờ trong bụng, điều này chứng minh thái độ của Cửu Uyên đã không đối địch với hắn nữa.
Ngược lại Dận Vũ biểu tình cực kỳ khó xem. Không còn Cửu Uyên trợ giúp, Dận Vũ rất khó lại chiếm lợi gì.
Trên bầu trời đám người Cố Thanh Thanh đang chém giết đã sớm kiệt sức, nhìn các đối thủ biến mất, bọn họ nhận ra ngay tình huống khác lạ.
- Sao không thấy? Hay bên dưới xảy ra chuyện gì?
- Ta luôn có cảm giác là lạ, những cự thú không muốn giết chúng ta mà chỉ vây khốn chúng ta tại đây.
- Cái gì? Ngươi cũng thấy vậy?
- Ngươi cũng thế?
Sáu người hai mặt nhìn nhau, nhíu mày nói:
- Bỏ qua đi, xuống dưới xem thử, không biết Lý Vân Tiêu sao rồi.
Sáu người lập tức hóa thành độn quang từ trời cao đáp xuống.
Lý Vân Tiêu lập tức cảm ứng được sáu người tồn tại, tuy hơi thở yếu ướt nhưng không có thương vong.
Lý Vân Tiêu thở phào, hắn cảm kích nhìn Cửu Uyên:
- Đa tạ Cửu Uyên đại nhân thủ hạ lưu tình.
Dận Vũ hoàn toàn biến sắc mặt trừng Cửu Uyên, sinh lòng nghi ngờ gã.
Dù vậy Dận Vũ không biết nên làm sao, giờ nếu gây hấn với Cửu Uyên là tự sát.
Cửu Uyên vẫn mặt không biểu tình đứng trên cao, thờ ơ trước thái độ của Lý Vân Tiêu và Dận Vũ, như chưa từng nhìn thấy.
- Vân minh chủ.
Đám người Cố Thanh Thanh, huynh đệ Liêu gia đáp xuống cạnh bên Lý Vân Tiêu, quét thế cục trước mắt, khá là ngạc nhiên.
Không nói đến Dận Vũ, Cửu Uyên và Ma Chủ Phổ toàn là sâu không lường được. Tù, thủy long thì đánh nhau kinh thiên động địa khó tách ra.
Cố Thanh Thanh kinh ngạc hỏi:
- Ba Mộc đại nhân nhập ma?
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Mọi người hãy cẩn thận chút, hiện tại Ba Mộc đại nhân đang bị Ma Chủ Phổ đoạt xá, không còn là mình.
Sáu người giật mình kêu lên:
- Ma Chủ Phổ!?
Cố Thanh Thanh kinh ngạc hỏi:
- Thế này... Là sao?
Trong một lúc rất khó giải thích rõ nên Lý Vân Tiêu không nói nhiều:
- Ta đã hiểu tại sao Ba Mộc đại nhân luôn không dám ra tay vì ma khí trong người chưa được khu trục sạch sẽ mà chỉ ức chế nó, một khi sử dụng chân nguyên sẽ bị ngươi phản phệ ra đúng không?
Ma Chủ Phổ gật gù cười nói:
- Dù gì là nô bộc của bổn tọa, làm sao dễ dàng thoát khỏi trói buộc. Trừ phi hắn sutố đời ức chế lực lượng ở trình độ nhất định, một khi vượt qua giới hạn sẽ kinh động bổn tọa, có thể trực tiếp hàng lâm vào cơ thể này đoạt xá.
Lòng Lý Vân Tiêu chìm xuống. Ba Mộc tu luyện Vô đô cũng không thể bài trừ ma chướng, vậy chẳng phải là Hoa Thiên Thụ mãi mãi bị Đế Già khống chế?
Lý Vân Tiêu hỏi dồn:
- Chẳng lẽ làm ma phó là suốt kiếp không có tự do?
Ma Chủ Phổ cười nhạt:
- Đương nhiên không, có rất nhiều cách. Ví dụ ta tự nguyện giải trừ khế ước chủ tớ, cách này là đơn giản nhất, nhưng về mặt nào đó cũng là khó nhất.
Lý Vân Tiêu nói:
- Bản tôn của ngươi còn ở Thiên Thủy quốc Nam vực, không lâu sau sẽ thoát khốn đúng không?
Ma Chủ Phổ nói:
- Không sai, dù không hàng lâm trên người Ba Mộc thì trận linh cũng không áp chế ta được bao lâu. Sao? Ngươi muốn cứu Ba Mộc?
Mắt Ma Chủ Phổ chứa ý cười chế giễu.
Lý Vân Tiêu gật đầu, tha thiết nói:
- Hy vọng ngươi tha cho Ba Mộc. Mười vạn năm nay hắn không hề sử dụng dụng ma công là biết bản tâm không muốn thành ma.
- Ha ha ha! Làm nô của bổn tọa sao có thể theo ý muốn của hắn được?
Mặt Ma Chủ Phổ lạnh băng nói:
- Huống chi phản đồ này hai lần đối địch với ta. Nếu không phải hắn dùng lực lượng bí thuật áp chế ma nguyên thì từ mấy vạn năm trước ta đã có thể ra khỏi Tam Thập Tam Thiên, đã không như thế này. Phản đồ này phải chết!
Lý Vân Tiêu nghiêm mặt nói:
- Ta từng nghe nói ngày xưa Ma Chủ vì ý niệm thiện ác mà phân ra, Phổ đại nhân là thiện niệm, tại sao vẫn không sửa tà tâm, ác tính không thay đổi?
- Ha? Thiện ác?
Ma Phổ đột nhiên cười to:
- Trên đời làm gì có thuần thiện cùng thuần ác? Như hai cực âm dương, chuyện gì đều có tương sinh tương khắc, có thiện sẽ có ác. Thiện ác nảy sinh ý nghĩ khác nhau, sản sinh phẩm tính khác nhau từ đó phân liệt ra ta và Đế. Nhưng dù là cá thể sau khi phân liệt cũng là ý niệm hai cực đối lập, thiện ác cùng tồn tại.
Ma Chủ Phổ cười khẩy nói:
- Cộng thêm cái gì là thiện? Cái gì là ác? Chỉ là ý niệm bản tâm.
Lý Vân Tiêu chắp tay nói:
- Nhận chỉ giáo, nhưng tại hạ vẫn hy vọng đại nhân sẽ tha cho Ba Mộc.
Lý Vân Tiêu một lần nữa cầu xin.
- Tha cho? Ha ha ha, đưa ta một lý do đi.
Ma Phổ lạnh lùng cười:
- Cho ngươi biết một chuyện tuyệt vọng, chút nữa nếu ta không đánh laị các ngươi thì sẽ tự bạo thân thể này, ha ha ha ha ha ha!