TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 23 Quá ngắn ngủi. 

Trái tim Đinh Mộng Nghiên hơi chua xót, để con gái trong nhà tham gia đấu thầu thì chính là không dụng tâm? 

Đây là đạo lý gì vậy chứ? 

Giang Sách khẽ cười, nói: "Nếu ông nội cho rằng việc Mộng Nghiên tham gia đấu thầu sẽ gây bất lợi cho nhà họ Đinh thì Mộng Nghiên sẽ chỉ tham gia đấu thầu đại diện cho công ty của cô ấy, như vậy thì sẽ không liên quan gì đến nhà họ Đinh mấy người rồi" 

"A?" Đinh Phong Thành ngẩng mặt cười nghiêng ngả: "Công ty sao? Đó chỉ là một công ty nhỏ rách nát của Mộng Nghiên, nhân viên chưa đến hai mươi người, kẻ ngu mới giao dự án kiến tạo cho nó! Tỉnh lại đi, đúng là đứa bị thiểu năng trí tuệ." 

Đinh Trọng giơ tay ra hiệu cho anh ta im lặng. 

"Vì cậu cố ý tự làm mình mất mặt nên tôi cũng không xen vào nữa. Nhưng hãy nhớ kỹ những gì cậu đã nói, Mộng Nghiên chỉ tới đấu thầu cho công ty con của nhà họ Đinh, không liên quan gì đến công ty chính của nhà họ Đinh" 

"Một lời đã định." 

Kể từ lúc đó, hai bên cũng không trao đổi nữa. 

Đinh Mộng Nghiên lo lắng đến mức sứt đầu mẻ trán, chỉ trích Giang Sách: "Anh có bị điện không? Công ty của em chỉ là một công ty con do ông nội dựng thêm để phân chia cổ phần cho bố em. Thực chất nó không có gì cả. Bố em cảm thấy nó sẽ không có tương lai vì vậy mới chọn làm việc trong Cục thủy lợi, bố để lại cái chi nhánh đó cho em làm gì thì làm. Chỉ là một cái công ty rách như vậy, cho đến nay vẫn chưa có hoạt động kinh doanh nào. Anh lại bảo em đại diện cho một công ty như thế đi đấu thầu, đây không phải là chuyện nực cười sao?" 

Giang Sách không nói thêm gì, mà chỉ nhìn Đinh Mộng Nghiên bằng ánh mắt kiên định: “Tin tưởng anh, mặc dù công ty đó không hoạt động được, nhưng anh nhìn ra được em rất có năng lực. Nhưng chỉ vì em là phụ nữ, ở nhà họ Đinh, em chưa bao giờ được trọng dụng. Ông nội sẽ chỉ chọn tin tưởng vào Đinh Phong Thành và tài năng của em sẽ không được phát triển. Chỉ cần em thắng cuộc đấu thầu lần này, em có thể chứng minh cho nhà họ Đinh và ông nội thấy khả năng của em!" 

Đinh Mộng Nghiên rất vui mừng, đây là nút thắt trong lòng cô, rõ ràng cô là người rất có năng lực nhưng vì là phụ nữ nên cô chưa từng được ông nội coi trọng. 

Nếu lần đấu thầu này thành công, có lẽ cô thực sự có thể sử dụng dự án kiến tạo này để xoay chuyển toàn bộ và mở rộng chi nhánh. 

Vấn đề được đặt ra là nó có khả thi không? 

Trừ khi Phó cục trưởng Quách sướng bị điện, hoặc tất cả những chuyện này đều là ảo tưởng. 

Đinh Mộng Nghiên cảm kích nói: "Giang Sách, cảm ơn anh. Anh thay em nghĩ nhiều như vậy, dù cho hôm nay có đấu thầu thành công hay không, em cũng rất vui." 

Giang Sách vô cùng kiên định, nói: "Hãy tin tưởng anh và tin vào chính mình, chắc chắn em sẽ thành công." 

Trong khi họ đang nói chuyện, Đinh Phong Thành đã cầm tài liệu đứng dậy và đi ngang qua hai người. 

"Cả hai người đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa. Chắc chắn tôi sẽ thắng lần đấu thầu này, các người ấy à, về nhà đi, ha ha ha." 

Đinh Phong Thành cười lớn rồi đi vào văn phòng. 

Lúc này, lòng bàn tay của Đinh Trọng đã đổ đầy mồ hôi, lo lắng nhìn về phía cửa phòng làm việc, trước đó không có người nào vào được quá một phút, không biết lần này Đinh Phong Thành có thể thành công không. 

Khi Đinh Trọng vẫn còn đang tưởng tượng những khả năng khác nhau thì Đinh Phong Thành đã bước ra ngoài. 

Từ khi anh ta bước vào văn phòng cho đến khi anh ta bước ra chỉ vỏn vẹn mười giây. 

Ngắn ngủi. 

Quá ngắn ngủi. 

Tính đến giờ, trong tất cả những người tham dự thì phần trình bày của anh ta là ngắn nhất, mọi người nhìn bằng ánh mắt cười nhạo. 

"Ha ha, đây là người nhà nào vậy, vừa bước vào đã bị đuổi ra ngoài, thế này đúng là quá xấu hổ, phải không?" 

"Có vẻ như đó là nhà họ Đinh ở quận Tô Châu - Hàng Châu do Đinh Trọng gây dựng.” 

Trong lúc mọi người đang bàn tán, Đinh Phong Thành chán nản chạy tới chỗ Đinh Trọng. 

"Rốt cuộc chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?" Đinh Trọng lớn tiếng hỏi. 

Đinh Phong Thành trông có vẻ bực bội: "Cháu vừa đi vào tự giới thiệu mình và nói với họ tên cháu là Đinh Phong Thành, sau đó Phó cục trưởng hỏi cháu có phải là người nhà họ Đinh ở Tô Hàng không, cháu nói đúng vậy, sau đó thì ông ấy nói anh có thể ra ngoài rồi." 

Đọc truyện chữ Full