TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 29 “Cháu biết rồi thưa ông.” 

Đinh Mộng Nghiên sửng sốt: “Nhưng mà hợp đồng cũng đã ký rồi, cho dù Cục Xây dựng Đô thị muốn đổi ý cũng không kịp nữa.” 

“Hợp đồng là hợp đồng, làm việc quy về làm việc. Mộng Nghiên, em cứ yên tâm, nếu dự án này để cho em làm thì người khác sẽ không đoạt nổi đâu”. 

“Không phải ông nội cho em kỳ nghỉ hai ngày à? Vậy được rồi, chúng ta thâu đêm rời thành phố, ngồi máy bay ra ngoài đi chơi một vòng, thế nào?” 

Đinh Mộng Nghiên bối rối: “Cái này...” 

“Nghe anh, không sao đâu, đi thôi.” 

Giang Sách lôi kéo Đinh Mộng Nghiên, suốt đêm rời khỏi thành phố Giang Nam. 

Sáng sớm ngày kế tiếp, những nhân vật có uy tín danh dự của nhà họ Đinh đều đến đông đủ. 

Đinh Trọng, Đinh Phong Thành, Đinh Tử Ngọc, Đường Mật đều tới đây, cố tình bày ra thảm đỏ, trưng lẵng hoa để chào đón người của Cục Xây dựng Đô thị tới. 

Vào buổi sáng lúc 9 giờ hơn, Phó Cục trưởng Quách Sướng dẫn người tới thì bị một đám người vây quanh tiến vào phòng họp. 

Sau khi mọi người ổn định chỗ ngồi, Đinh Tử Ngọc đứng lên nói: “Phó cục Quách, tôi là con gái lớn của nhà họ Đinh, Đinh Tử Ngọc. Là người phụ trách của dự án xây dựng lần này, tôi 

muốn trình bày một cách chi tiết tỉ mỉ với ngài về đôi điều trong kế hoạch của công ty chúng tôi, sau đó bàn bạc một ít về các chi tiết.” 

Quách Sướng nhíu mày: “Dừng.” 

Ông nhìn xung quanh một lượt, nói: “Tôi nhớ người phụ trách dự án là cô Đinh Mộng Nghiên, không phải cô, đúng không?” 

Đinh Tử Ngọc có chút xấu hổ. 

Đinh Trọng mở miệng giải vây: “Hai ngày nay Mộng Nghiên cảm thấy không được khỏe, tối đã cho con bé một kỳ nghỉ hai ngày rồi, cứ để nó nghỉ ngơi đi, để Tử Ngọc thay nó thực hiện dự án.” 

“Phó cục Quách, ngài yên tâm, năng lực làm việc của Tử Ngọc so với Mộng Nghiên chỉ có hơn chứ không có kém. Hơn nữa, Đường Mạt, chồng của Tử Ngọc là Phó Tư lệnh Chiến trường phía Đông, còn lợi hại hơn nhiều so với chồng của Mộng Nghiên. Có Đường Mạt trợ giúp, tin chắc rằng dự án có thể càng tiến triển nhanh chóng” 

Ngay lập tức vẻ mặt của Quách Sướng liền thay đổi. 

“Đường Mạt? Tôi không biết. Vả lại, một người lính tham gia quân ngũ như cậu ta có liên quan gì đến Cục Xây dựng đô thị chúng tôi chứ? Cậu ta có am hiểu về xây dựng không?” 

Quách Sướng đứng lên: “Nếu sức khỏe của cô Đinh Mộng Nghiên không tốt, vậy thì cuộc họp ngày hôm nay cũng không cần phải tiếp tục nữa, hôm nào cô Đinh Mộng Nghiên hết bệnh thì hôm đó lại mở cuộc họp.”. 

Đinh Trọng hoảng tới mức vội vàng nói: “Phó cục Quách, ngài đừng nói như vậy, thực tế thì cuối cùng đều không phải là nhà họ Đinh chúng tôi đang phụ trách dự án sao? Chẳng lẽ chúng tôi có nhiều người như vậy nhưng vẫn kém một Đinh Mộng Nghiên hay sao?” 

Quách Sướng lạnh nhạt cười một tiếng: “Ông nói gì? Nếu không phải coi trọng cô Đinh Mộng Nghiên thì dự án xây dựng có thể giao cho nhà họ Đinh các người được à?! Có rất nhiều doanh nghiệp lớn nhớ thương dự án này, liệu có đến lượt các người không?” 

Từng câu chữ đâm xuyên vào tim. 

Hóa ra việc có thể ký được hợp đồng không có quan hệ gì với nhà họ Đinh bọn họ cả, là người ta chỉ đơn giản nhìn trúng Đinh Mộng Nghiên. 

Đinh Trọng á khẩu không trả lời được. 

Cho tới bây giờ, ông ta mới ý thức được người cháu gái nhỏ bé bị bản thân ông ta coi thường thì ra lại có năng lực lớn biết nhường nào. 

“Tôi hiểu rồi.” Đinh Trọng trông có vẻ khá là cô đơn, vươn tay chỉ vào Đinh Phong Thành: “Đi gọi điện thoại cho Mộng Nghiên, bảo nó lập tức tới đây một chuyến.” 

“Cháu biết rồi thưa ông.” 

Reng reng reng... 

Chuông điện thoại reo gần một phút thì được nhận. 

Đinh Phong Thành tức giận, hung hăng mà nói: “Mộng Nghiên, cô làm gì mà lâu như vậy mới nhận điện thoại? Nhanh lên đi, tới công ty một chuyến.” 

Kết quả là ở đầu bên kia của điện thoại truyền đến giọng nói của một người đàn ông: “Là anh hai à? Xin lỗi nhé, Mộng Nghiên em ấy không đi được rồi.” 

Mọi người đều nghe thấy đây là giọng của Giang Sách. 

Đinh Phong Thành hỏi: “Ý của cậu là sao?” 

“Không phải là ông nội cho Mộng Nghiên nghỉ ngơi hai ngày sao? Vậy nên tôi đã dẫn Mộng Nghiên tới Tam Á, chúng tôi đang nằm phơi nắng trên bãi biển, trong chốc lát cũng không thể quay về được đầu” 

Đọc truyện chữ Full