TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 38 Hai việc này đúng lúc gặp nhau sao? 

Điều này thu hút sự chú ý của Giang Sách. 

Giang Sách có thể khẳng định một trăm phần trăm, giá thuốc được niêm yết trên danh sách có vấn đề, nhưng Triệu Chí Hiên cũng dám gọi điện thoại cho Cục Quản lý Dược phẩm mà không có chút sợ hãi nào, chuyện này thật sự không bình thường. 

Anh hơi nheo mắt, lấy di động gửi một tin nhắn cho Mộc Dương Nhất: Lấy danh nghĩa của anh gửi một thông báo cho Phó Cục trưởng Cục Quản lý Dược phẩm để ông ta tự mình dẫn người tới Bệnh Viện Nhân dân Số 3 Thành phố tiến hành điều tra. 

Cục Quản lý Dược phẩm, văn phòng lầu 5. 

Một nhân viên nhỏ tung ta tung tăng chạy tới trước mặt Tổ trưởng Hoàng, cười nói: “Thưa sếp, bên phía tiểu thiếu gia lại có người bới lông tìm vết rồi, anh sắp xếp một chút được không?” 

Tổ trưởng Hoàng gật đầu: “Vậy thì để nhóm lão Vương lão Lý đi một chuyến, đi nhanh về nhanh.” 

“Vâng!” 

Vào lúc mọi người đang chuẩn bị rời đi, cửa văn phòng mở ra, Phó Cục trưởng Cục Quản lý Dược phẩm Triệu Sùng Đông đi vào. 

Mọi người lập tức đứng dậy. 

“Chào Phó Cục Triệu.” 

Triệu Sùng Đông gật gật đầu: “Lập tức tìm vài người tới Bệnh viện Nhân dân số 3 Thành phố với tôi.” 

Tổ trưởng Hoàng sửng sốt, làm sao mà Phó Cục trưởng cũng phải đi vậy? 

Anh ta nói chuyện thăm dò: “Phó Cục Triệu, chuyện này để chúng tôi đi là được rồi, hà tất ngài lại tự mình đi một chuyện như thế? Ngài yên tâm, chắc chắn đảm bảo tiểu thiếu gia không xảy ra chuyện gì đâu.” 

“Tiểu thiếu gia?” Triệu Sùng Đông nhíu mày: “Cậu đang nói đến Chí Hiên? Nó lại làm sao 

vậy?” 

Tổ trưởng Hoàng ngây ngẩn cả người: “Phó Cục Triệu, ngài không biết à? Mới vừa rồi tiểu thiếu gia gọi điện thoại nói tôi sắp xếp vài người đi qua đấy một chuyến, nói là có người bởi lông tìm vết muốn điều tra một chút về giá cả thuốc men.” 

"Ô?" 

Triệu Sùng Đông thầm nói trong lòng, không thể nào đúng lúc như thế chứ? 

Mới vừa rồi văn phòng của ba khu gọi điện thoại tới, nói là người tổng phụ trách bảo ông ta tới Bệnh viện Nhân dân Số 3 Thành phố một chuyến, cũng là để điều tra giá cả thuốc men. 

Hai việc này đúng lúc gặp nhau sao? 

Hay nên nói là, đây vốn dĩ chính là một việc thôi? 

Triệu Sùng Đông nói: “Tôi tự mình dẫn người đi điều tra, mọi người không cần đi nữa.” 

“Ồ, được rồi.” 

Triệu Sùng Đông dẫn người rời khỏi văn phòng, Tổ trưởng Hoàng sờ sờ đầu: “Hôm nay làm sao vậy nhỉ? Tiểu thiếu gia thế mà lại nói Phó Cục tự mình tới đây, vậy thì có nghĩa là người bới lông tìm vết này rất lợi hại à?” 

Tại văn phòng bệnh viện, Triệu Chí Hiên rót một ly cà phê, vừa bắt chéo chân vừa uống, không có bất cứ một chút sợ hãi nào. 

Tô Nhàn đứng lên: “Em đi toilet một chút.” 

Sau khi Tô Nhàn rời đi, Giang Sách lạnh lùng nhìn Triệu Chí Hiên, nhẹ nhàng đặt xuống danh sách xuống bàn. 

“Không có người khác ở đây, bác sĩ Triệu, anh có thể nói thật với tôi rồi chứ? Danh sách này rõ ràng có vấn đề, chỉ cần là người có một chút hiểu biết về dược lý thì đều có thể nhìn ra được. Chờ lát nữa người của Cục Quản lý Dược phẩm tới, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra sơ hở, tại sao dù chỉ một chút nhưng anh cũng không sợ hãi vậy?” 

Triệu Chí Hiên cười ha ha. 

“Không sai, danh sách có vấn đề, vậy thì sao chứ? Không biết là cậu đã biết chưa, Phó Cục trưởng Cục Quản lý Dược phẩm, ông ấy cũng họ Triệu đấy?” 

Trong nháy mắt, Giang Sách liền hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. 

Chẳng trách Triệu Chí Hiên lại không kiêng nể gì như thế, hóa ra là bên trong có người. 

Triệu Chí Hiên uống một ngụm cà phê: “Tôi nói thêm cho cậu biết, bệnh nhân của Triệu Chí Hiện tôi đây, ngoại trừ tôi ra thì không một ai dám chữa trị, cũng trị không hết. Nếu hôm nay Tô Nhàn không đồng ý gả cho tôi, vậy thì rất xin lỗi, bệnh của Ông Cố mãi mãi không thể trị khỏi được. Tôi dám cam đoan, nội trong ba ngày ông ta chết là cái chắc!” 

“Sao anh lại ngông cuồng như thế? Anh thật sự cho rằng pháp luật không trị được anh đấy à?" 

Triệu Chí Hiên cười: “Pháp luật? Ha ha ha ha, ở thành phố Giang Nam, trong ngành sản xuất y dược, lời mà Triệu Chí Hiên tôi nói ra thì chính là pháp luật!” 

Giang Sách cười khổ lắc đầu. 

Nếu như không phải anh lấy thân phận của một người bình thường để thâm nhập tìm hiểu, chỉ sợ cả đời cũng sẽ không biết hóa ra ở khu vực nơi anh quản lý thế mà lại tồn tại những việc dơ bẩn như vậy. 

Khu vực Giang Nam, rốt cuộc còn có bao nhiêu người như Triệu Chí Hiện tồn tại? 

Đọc truyện chữ Full