Khai lung tung giá thuốc, còn lấy việc này áp chế người nhà bệnh nhân, đây là tội lớn cỡ nào cơ chứ?
Giang Sách còn bồi thêm một câu: “Cục Phó Triệu, mới rồi bác sĩ Triệu đây nói ở thành phố Giang Nam, trong Ngành công nghiệp dược phẩm ai cũng đều nghe đến tên anh ta. Tôi thật sự không biết anh ta lấy đâu ra nhiều quyền lực tới như vậy, không biết nếu như người tổng phụ trách biết được lời này còn có thể nghĩ thế nào nữa?”
Triệu Chí Hiến phía đối diện cười: “Tôi nói chứ, cậu thế này có phải bị ngu không vậy? Bây giờ cậu còn nhìn không ra được vì sao à? Cục Phó Triệu chính là ba tôi, trong Ngành công nghiệp dược phẩm cậu có thể làm gì được tôi? Cái gì mà người tổng phụ trách chứ? Nghe cũng chưa từng nghe qua nữa, ông ta tới thì tôi cũng vẫn bảo ông ta nằm bò xuống cúi lạy tôi sát đất như thế!”
“Đồ khốn nạn!!!”
Triệu Sùng Đông hung hăng tát một cái vào mặt Triệu Chí Hiên, đánh hắn ta đến độ cả người như thể bay ra ngoài, xoay hai vòng rồi và vào trên mặt bàn.
Hắn ta bụm mặt ngơ ngác hỏi.
“Ba, ba làm gì vậy?”
“Làm gì? Hôm nay tôi nhất định đánh chết cái đồ chó không biết xấu hổ như anh!”
Triệu Sùng Đông thuận tay cầm lấy cây chổi đặt sau cửa, đánh Triệu Chí Hiên một trận vô cùng ác liệt, Triệu Chí Hiên bị ông Triệu đánh tới mức gào khóc la to.
Những người khác vốn định tiến lên ngăn cản nhưng lúc này Triệu Sùng Đông giận dữ hét: “Tất cả lui về hết cho tôi! Ai dám tiến lên cản tôi, tôi sẽ đánh chung với nó!”.
Chát! Chát! Chát!
Một quật lại một quật, cái chổi vô cùng mạnh mẽ giáng xuống trên người Triệu Chí Hiên, tiếng la hét thảm thiết vang lên trong phòng.
Tô Nhàn hoang mang toàn tập rồi.
Cô ấy lôi kéo cánh tay Giang Sách: “ở đây sao lại thế này?”
Giang Sách mỉm cười: “Rất đơn giản thôi, tờ đơn có vấn đề, Cục Phó Triệu nhìn không nổi nữa nên là đại nghĩa diệt thân.”
“Chỉ đơn giản như thế ạ?”
“Nếu không thì sao?”
Triệu Sùng Đông đánh một trận đòn thật tàn nhẫn, ước chừng đánh đến hai mươi phút, đánh đến mức toàn thân Triệu Chí Hiên cũng là đi muốn ngất xỉu mới thôi.
“Chỗ này chính là bệnh viện, cũng không cần phiền phức, trực tiếp gọi y tá lại đây nâng nó đi.”
Cấp dưới nhìn thoáng qua nhau, chạy nhanh đi gọi y tá tới giúp đỡ.
Triệu Sùng Đông vứt cái chổi, thở dốc rồi đi đến trước mặt Giang Sách: “Cái thứ bất hiếu này thật là sỉ nhục dòng họ, để cho người anh em đây chê cười rồi.”
Giang Sách nói: “Cục Phó Triệu không bao che, làm người khác kính nể”
Triệu Sùng Đông xua tay: “Không cần phải nói thế, tôi không có mặt mũi để nhận. Người anh em, lúc quay về trước mặt người tổng phụ trách cậu giúp tôi giải thích một chút thì tốt rồi, cái thằng khốn Triệu Chí Hiên này tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho nó đâu. Cảm ơn người tổng phụ trách đã cho tôi cơ hội tự tay giải quyết việc này.”
Giang Sách gật gật đầu: “Tôi hiểu rồi, vậy thì tiền thuốc men này...”
“Tôi chi trả toàn bộ.”
Triệu Sùng Đông nói: “Tất cả tiền thuốc men, tôi chi trả toàn bộ. Ngoài ra tôi sẽ tìm bác sĩ chuyên môn khác kê một ít đơn thuốc, dốc hết sức lực chữa khỏi cho bệnh nhân.”
“Vậy thì cảm ơn Cục Phó Triệu.”
Sau đó, dưới sự sắp xếp của Triệu Sùng Đông, bệnh viện lập tức tìm bác sĩ ưu tú nhất một lần nữa kê đơn thuốc, hơn nữa tất cả chi phí đều chi trả dưới danh nghĩa của Triệu Sùng Đông.
Điều quan trọng nhất chính là, Cố lão đầu vốn bị Triệu Chí Hiên nói là không có thuốc nào cứu được, thực tế thì bệnh tình cũng không gay go đến như vậy, chỉ cần dùng đúng thuốc rồi điều trị thật tốt, không tới một tháng là có thể khôi phục, xuất viện.
Sau khi xử lý xong hết thảy sự việc, Tô Nhàn và Giang Sách rời khỏi Bệnh viện Nhân dân Số 3 Thành phố.
Trở lại trên xe.
Tô Nhàn giơ hai tay lên cao, la lớn: “Vạn tuế!!!”