“Ai, đại thiếu gia, nếu cậu đã nói như vậy ông già tôi đây cũng không còn lời nào để nói nhưng mà tôi vẫn có chút chuyện không nghĩ ra được, làm sao mà cậu để cho bọn họ mỗi tháng thu vào gấp mười lần được?”
Giang Sách uống vào ngụm rượu: “Tôi cần phải lợi dụng bọn họ để giúp tôi bàn bạc lấy lại Khoa học Công nghệ Tẩm Mộng, chỉ cần có thể lấy lại được, dùng Tẩm Mộng nuôi sống bọn họ là được rồi. Mỗi tháng 1500 vạn, không nhiều lắm.”
Trình Hải nhíu mày: “Đại thiếu gia, xem ra cậu đang chơi một ván cờ lớn nhỉ? Chỉ là ông già này phải nhắc nhở cậu, bây giờ định giá thị trường của Khoa học Công nghệ Tẩm Mộng ở mức trên dưới 3 tỷ, cậu muốn thu mua lại chắc chắn không dễ dàng.”
Giang Sách lại rót đầy một ly rượu mới: “Nếu mọi chuyện quá dễ dàng, ngược lại sẽ rất nhàm chán, tôi vẫn rất thích khiêu chiến những việc khó
khăn.”
Giang Sách đang uống rượu cùng Trình Hải thì điện thoại đột nhiên reo lên, là vợ anh - Đinh Mộng Nghiên gọi đến.
Vừa bắt máy liền nghe thấy giọng nói gấp gáp của Đinh Mộng Nghiên từ đầu dây bên kia.
"Giang Sách, hiện giờ anh có rảnh không? Có thể đến đón em không?"
"Được, em ở đâu? Anh lập tức qua luôn."
"Số 339 đường Minh Không, Viện khoa học kỹ thuật Minh Uyên."
Tắt máy xong, Giang Sách uống cạn rượu trong ly rồi đứng dậy nói: "Tôi có chút việc riêng cần giải quyết, chú Trình, hôm khác lại uống tiếp."
"Ừ, cậu đi trước đi."
Giang Sách vội vã rời khỏi quán ăn rồi gọi một chiếc xe taxi đến thẳng Viện khoa học kỹ thuật Minh Uyên.
Từ trong cuộc điện thoại đó có thể nghe được giọng nói có chút căng thẳng và lo sợ của Đinh Mộng Nghiên, giống như là đã gặp phải chuyện gì nguy hiểm. Điều này khiến Giang Sách rất lo lắng.
Trên thế giới này người có thể khiến Giang Sách quan tâm đến không nhiều.
Anh đã từng mất đi em trai Giang Mạch rồi, tuyệt đối không thể để vợ anh - Đinh Mộng Nghiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
"Tài xế, lái nhanh chút."
"Nếu anh vượt đèn đỏ thì tôi sẽ trả tiền gấp mười lần."
"Nhanh!"
Không đến mười lăm phút sau Giang Sách đã tới Viện khoa học kỹ thuật Minh Uyên, vừa xuống xe liền chạy ngay vào.
Không lâu sau anh thấy Đinh Mộng Nghiên đang đi bộ bên ven đường.
Hôm nay Đinh Mộng Nghiên mặc một chiếc váy bò ôm sát hông, bên trên đeo thắt lưng màu trắng. Trên người cô toát ra một sự kết hợp hoàn hảo của vẻ thanh xuân pha lẫn với chút gợi cảm.
Giang Sách tinh ý nhận ra có một chiếc BMW màu trắng đang đi bên cạnh Đinh Mộng Nghiên, cửa kính mở ra, một người đàn ông ngó đầu ra nói gì đó với Đinh Mộng Nghiên.
Có vẻ như sự lo lắng và sợ hãi của Đinh Mộng Nghiên 80% có liên quan đến người đàn ông này.
Giang Sách chạy đến phía trước, khi Đinh Mộng Nghiên nhìn thấy anh, cô lập tức đi tới phía trước nắm lấy tay anh, sau đó quay về phía người đàn ông ngồi BMW nói: "Chồng tôi tới đây để đón tôi, không cần anh đưa về."
Người đàn ông nọ trừng mắt nhìn Giang Sách một cách hằn học, có vẻ rất khó chịu.
Anh ta nhìn xung quanh, nói chuyện một cách kỳ quái: "Chồng em đến đón sao lại không đi xe? Lẽ nào lại để em ngồi xe bus sao? Đàn ông như vậy thật giống đồ bỏ đi đúng không?"
Giang Sách lạnh lùng nhìn người đàn ông ngồi BMW, trong ánh mắt tràn đầy sát khí.
"Xem kìa, nhìn cái gì mà nhìn? Nhìn một lần nữa móc mắt ra bây giờ." Người đàn ông đi xe BMW ngạo nghễ nói: "Một cô gái tốt như Mộng Nghiên lại phải gả cho một thằng nghèo hèn như mày, thật đáng tiếc."
Người đàn ông chợt dừng rồi lại nói tiếp: "Vậy thì Mộng Nghiên à, tối nay anh đặt một phòng riêng ở nhà hàng Vãn Tinh, nhất định em phải có mặt. Anh còn hẹn thêm cả người ở bộ phận khác ở công ty, tới lúc đó chúng ta cùng nhau thương thảo về chuyện liên quan đến hợp tác đầu tư. Quyết như vậy nhé?"
Đinh Mộng Nghiên có vẻ không vui.
Cô từ chối: "Nếu muốn nói chuyện hợp tác thì ngày mai tôi sẽ đến quý công ty đàm phán, bữa cơm tối thì chắc thôi."
Nói xong cô nhanh chóng kéo Giang Sách rời đi.
Người đàn ông ngồi BMW giận dữ đạp ga, để lại một đám bụi bay lên khiến Giang Sách và Đinh Mộng Nghiên họ sặc sụa.