Giang Sách đi tới trước mặt Đinh Mộng Nghiên, giọng điệu ôn hòa nói: "Bây giờ chúng ta về nhà trước đã."
Anh nắm chặt tay Đinh Mộng Nghiên, hai người cùng ra khỏi phòng họp.
Trên đường về nhà, Đinh Mộng Nghiên vẫn còn trong trạng thái kinh sợ, chưa hoàn hồn được.
Một lúc sau cô mới nhìn về phía Giang Sách nói: "Có vẻ như lần này anh đã rất tức giận."
Đúng vậy, lần này Giang Sách không những đem đám người Thường Tại Xuân ra tra tấn tới thừa sống thiếu chết mà còn chọc tức Đinh Trọng, điều này hoàn toàn không phù hợp với tác phong tự nhiên, biểu hiện bình tĩnh giống như trước đây của anh.
Chỉ có một lý do để giải thích điều này: Giang Sách thật sự rất quan tâm tới Đinh Mộng Nghiên.
Quan tâm nhiều sẽ bị loạn.
Mặc dù Giang Sách là một chiến thần có kinh nghiệm trên sa trường, nhưng nhìn thấy người phụ nữ mình yêu mình trân trọng bị vũ nhục, thì cũng sẽ xuất hiện trạng thái không bình tĩnh.
Giang Sách nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không nói thêm điều gì.
Đinh Mộng Nghiên thở dài: "Kỳ thật em biết anh làm những việc này đều là vì em, em rất biết ơn cũng rất vui vẻ. Nhưng Giang Sách, điều em muốn nói tới chính là, anh đáng lẽ nên trưởng thành và bình tĩnh hơn mới đúng. Hành động hôm nay của anh quá mức cực đoan, vì vậy mới dẫn đến kết quả khó khăn như vậy, bây giờ anh không những phải đối mặt với sự trả thù của nhà họ Thường, mà còn phải đối mặt với việc bị ông nội của em gây khó dễ, haizzz."
Giang Sách hơi mỉm cười, giống như là không quá để tâm tới những việc này.
Vẻ mặt Đinh Mộng Nghiên vô cùng buồn bực: "Hôm nay anh đã đồng ý với ông nội nếu như không hoàn thành được công việc, anh thật sự muốn ly hôn với em sao?"
Trải qua mấy ngày ở chung, Đinh Mộng Nghiên thật sự đã có ấn tượng tốt đối với Giang Sách.
Tuy rằng Giang Sách không có tiền, thậm chí tới một công việc ổn định cũng không có, nhưng người đàn ông này thật sự rất quan tâm đến cô, vì cô không màng tới tất cả, sẵn sàng đắc tội với bất kỳ ai.
Người đàn ông như vậy rất đáng để nương tựa.
Đinh Mộng Nghiên đã sống như quả thụ suốt năm năm, thật vất vả mới có được một mảnh tình vắt vai, chẳng lẽ lại mất đi nhanh như vậy sao?
Cô không cam tâm, trong lòng cảm thấy rất buồn bực.
Giang Sách lại cười xấu xa nhìn cô: "Dáng vẻ này của em thật giống như không muốn rời xa anh, có phải đã yêu anh rồi không?"
Gương mặt Đinh Mộng Nghiên đỏ ửng, tức giận nói: "Người ta vì chuyện của anh mà thấy khó chịu, anh ở đây còn có tâm trạng nói giỡn? Em không thèm quan tâm tới anh nữa."
Giang Sách nghe xong cười ha ha, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đinh Mộng Nghiên hừ lạnh một tiếng, bĩu môi trong lòng thầm mắng: Giang Sách là đồ đầu heo, nói không để ý tới anh thì thật sự cho là không để ý tới anh sao? Anh tại sao lại không biết tới dỗ dành em? Đầu heo, đầu heo, đầu heo!
Cô đạp mạnh chân ga, làm cho Giang Sách lảo đảo một cái, suýt chút nữa là đập lên cửa kính xe.
Chưa đầy nửa tiếng, cả hai đã về tới nhà.
Với mới vào nhà đã thấy Đinh Khải Sơn vẻ mặt nghiêm túc ngồi trên ghế số pha, Tô Cầm ngồi bên cạnh, vẻ mặt vừa lo lắng vừa xấu hổ, không ngừng nháy mắt với hai người, ý bảo bọn họ không nên nói lung tung.
Đinh Mộng Nghiên thoáng nhìn qua Giang Sách, không biết ông ba đang muốn làm gì.
Chỉ nghe Đinh Khải Sơn cố tình hạ giọng nói: "Mộng Nghiên, Giang Sách hai đứa tới đây ngồi đi."
Hai người ngoan ngoãn ngồi phía đối diện với Đinh Khải Sơn.
Đinh Khải Sơn không ngừng thở dài, đột nhiên ông đập mạnh lên bàn trà một cái, sau đó la lên: “Hai đứa khốn kiếp này, các con đang làm cái gì vậy?!”
Đinh Mộng Nghiên bị dọa giật mình một cái: “Ba”
“Câm miệng!” Đinh Khải Sơn hung tợn nói: “Chuyện của hai đứa ba đã nghe nói hết rồi, đi nói chuyện với người nhà họ Thường, kết quả lại đánh người ta thương tích đầy mình tới bảy tám người, còn hộc cả máu miệng. Ha ha, các người thật là lợi hại, rất có bản lĩnh!”
"Các người có biết vừa rồi người nhà họ Thường gọi điện tới đây, mắng chửi tôi như thế nào không, các người làm tôi quá xấu hổ!"
Đinh Mộng Nghiên cúi đầu, không dám nói lời nào.
Đinh Khải Sơn thở dài một hơi: “Còn có Giang Sách, việc anh cá cược với ông lão tôi cũng đã biết. Anh cũng thật có bản lĩnh, sao anh lại có bản lĩnh tới vậy? Trong thời gian hai ngày có thể kéo được đầu tư, làm cho người nhà họ Thường xin lỗi?"
"Sao anh không nói luôn chỉ cần thời gian hai ngày là anh lên làm tổng thống rồi, tới lúc đó anh có thể lên trời luôn không?"
Giang Sách bình tĩnh nói: "Con nói như vậy tự nhiên có lý do của mình, thời gian hai ngày cũng đủ cho con rồi."