Đinh Trọng lúc này mới hít một hơi rồi chậm rãi ngồi xuống, nói một cách nhàn nhạt: "Ba đứa im mồm đi."
Ba người nhìn nhau, đồng loạt sững sờ.
Đinh Phong Thành hỏi: "Ông nội, ông chớ mềm lòng vào lúc này."
"Mềm lòng cái khỉ gì! Đinh Trọng trừng mắt với Đinh Phong Thành: "Cuộc họp ngày hôm nay rất thành công, đã gom được vốn khởi động hạng mục rồi."
"Hả?"
Đám người Đường Mạt kinh ngạc đến mức á khẩu, không phải thật chứ, những ông lớn cao cao tại thượng kia lại chịu đưa tiền ư?
Nói ra như vậy ai có thể tin được?
Đinh Phong Thành hỏi: "Không phải chứ? Bọn họ đồng ý góp tiền sao? Ông nội à, bọn họ đưa bao nhiêu vậy?"
"Ba trăm triệu."
“Ba trăm triệu? Vậy bình quân mỗi công ty là ba mươi triệu. Đối với bọn họ mà nói quả thực không phải là chuyện gì lớn.”
"Không phải tổng cộng ba trăm triệu, là mỗi công ty ba trăm triệu!" Đinh Trọng hưng phấn nói: "Tổng cộng là ba tỷ!"
"Ba, ba tỷ?" Đinh Phong Thành lắp bắp ngã xuống ghế, trợn to mắt lên, kinh ngạc đến mức suýt nữa mất đi ý thức.
Ngay cả Đường Mạt cũng không giữ nổi bình tĩnh.
Ba tỷ, quả thật là một con số trên trời.
Anh ta còn nói Giang Sách không kiếm nổi cho nhà họ Định một phần tiền, kết quả lần đầu ra tay đã là ba tỷ, là số tiền Đường Mạt cả đời này cũng không thể kiếm được.
Thật mất mặt quá.
Giang Sách chỉnh lại áo quần, nhàn nhạt nói: "Các anh cũng không cần quá ngạc nhiên, chỉ là ba trăm vạn mà thôi. Đối với nhà hào môn thật sự mà nói cũng không phải chuyện gì to tát. Mục tiêu của nhà họ Đinh là trở thành gia tộc tầm cỡ quốc tế, sao lại có thể để ba trăm vạn này đánh gục được."
Lời này nói ra có vẻ làm Đinh Trọng không vui.
Đó là ba trăm vạn, không phải ba mươi đồng. Làm gì có đạo lý không ngạc nhiên cho được?
Tuy nhiên, đây chính là điểm khác biệt giữa Đinh Trọng và Giang Sách. Dựa vào năng lực, kiến thức, lòng dạ của Đinh Trọng, vĩnh viễn chỉ có thể loanh quanh ở dòng thể gia nhị phẩm, thậm chí có thể rơi xuống dòng thế gia tam phẩm.
Đây cũng chính là nguyên nhân trực tiếp khiến đám ông lớn như Phan Khố coi thường người như Đinh Trọng.
Chỉ có Giang Sách nhìn cao trông rộng, không thì Đinh Trọng tuyệt đối không thể so sánh nổi.
Đường Mạt không còn gì để nói, mười công ty kia không những đến mà còn đưa ra số vốn ba tỷ, nhà họ Đinh có thể nhân cơ hội này một bước lên cao.
Muốn đuổi Giang Sách đi gần như là không thể.
Trên mặt anh ta tràn ngập nỗi thất vọng.
Ông cụ Đinh Trọng xem ra cũng đang không biết làm thế nào. Rõ ràng là chuyện rất đáng mừng nhưng lại vì chuyện cá cược với Giang Sách mà lúng túng không biết nên xin lỗi thế nào mới phải.
Lúc này.
Đinh Phong Thành cố tình ho một tiếng rồi nói với Giang Sách: "Giang Sách, cậu có thể cút khỏi nhà họ Đinh chúng tôi không?”
Mọi người trong phòng đều nhìn nhau.
Đinh Mộng Nghiên khó hiểu hỏi: "Vốn đầu tư đã bỏ ra rồi, vì sao vẫn muốn Giang Sách đi?"
Đinh Phong Thành cười: "Vốn đầu tư bỏ ra không sai, nhưng cô đừng quên trừ lúc đó Giang Sách đánh cược với ông nội ra còn liên tục nói rằng người nhà họ Thường sẽ tới xin lỗi! Hiện giờ đã tới thời hạn mà nhà họ Thường một người cũng chưa thấy đâu."