Ông không ngừng lắc đầu: "Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng. Tôi quen biết Thường Khôn cũng đã mười mấy năm rồi, ông ta không phải là cái loại người dễ dàng cúi đầu xin lỗi người khác đâu, ở đây nhất định có gì đó kỳ lạ.”
Đinh Mộng Nghiên cười lạnh nói: “Mặc kệ có cái gì kỳ lạ, tóm lại việc ông ta đã tới xin lỗi chính là sự thật. Giang Sách cũng đã làm được những gì mà anh ấy từng nói, ba cũng nên thực hiện hứa hẹn của mình đi và để anh ấy được ở lại!”
Định Khải Sơn không biết phải nói gì thêm nữa.
Ngay từ đầu ông chưa bao giờ nghĩ tới Giang Sách có thể làm được những việc này, cho nên mới sớm bàn bạc ổn thỏa cùng với chủ nhiệm về việc cho hai đứa nhỏ qua lại với nhau, hiện tại không có cách nào để giải quyết chuyện này nữa rồi.
“Chính là...” Đinh Khải Sơn thực xấu hổ nói: “Giang Sách ở lại hay không cứ để nói sau, ba đã đáp ứng với chủ nhiệm, con sẽ ly hôn, sau đó cùng với Tiểu Mạnh tìm hiểu qua lại. Bây giờ đột nhiên đổi ý thì ba nói chuyện với chủ nhiệm kiểu gì đây?”
“Ba muốn nói chuyện như thế nào là việc của ba, ba tự mình giải quyết đi. Cũng đâu phải là con ép ba đi sắp xếp chuyện này cho con đâu.”
“Này! Làm sao con có thể nói chuyện với ba như vậy hả?”
“Hừ!” Đinh Mộng Nghiên quay người rời đi, Giang Sách cũng đi theo. Sau khi hai người tiến vào phòng, Đinh Mộng Nghiên đóng của phòng thật mạnh.
Đinh Khải Sơn lo lắng ngồi xuống: "Chuyện này phải làm sao mới ổn thỏa đây?”
Tô Cẩm bên cạnh tức giận trừng ông một cái: "Tôi đã sớm khuyên ông rồi, đừng có nóng lòng như vậy, cho dù ông thật sự coi trọng Tiểu Mạnh đi chăng nữa, muốn người ta làm con rể của mình thì cũng phải đợi cho đến khi bên này ly hôn xong hãy nói.”
“Được rồi, tôi cũng không cần bà phải lắm miệng? Đi, đi đi.”
Đinh Khải Sơn liên tục xua tay, đầu óc xoay chuyển liên tục, suy nghĩ không biết giải thích chuyện này cùng chủ nhiệm như thế nào.
Trong phòng, Đinh Mộng Nghiên tức giận nằm lì ở trên giường.
Giang Sách cười cười đi tới: "Sao phải tức giận đến như vậy? Thật ra đây cũng không phải chuyện lớn gì.”
Đinh Mộng Nghiên trừng mắt nhìn anh một cái: "Em như vậy còn không phải là vì anh? Chẳng lẽ anh hy vọng em đi hẹn hò cùng với cái tên Tiểu Mạnh kia?”
Giang Sách ngồi xuống nói: "Không hy vọng, nhưng anh cũng không muốn nhìn thấy em tức giận với ba, dù sao thì ông ấy cũng là ba ruột của em.”
“Hừ, ông ấy cũng chỉ biết mỗi lợi ích của chính mình, trước nay đều không chịu suy nghĩ vì em.”
Đang nói Đinh Mộng Nghiên bỗng nhiên ôm lấy bả vai, đau đớn kêu lên một tiếng: "A”
“Làm sao vậy?”
“Không biết, bả vai của em đau quá.”
Giang Sách vươn tay đặt lên vai cởi bỏ một chút quần áo cho cô làm lộ ra làn da tuyết trắng nõn nà.
“Gần đây có phải em làm việc quá nhiều, mệt nhọc quá độ, cơ bắp không được thả lỏng cho nên mới cảm thấy nhức mỏi không.”
“Để anh giúp em mát xa một chút giúp máu lưu thông, rất nhanh sẽ không đau nữa đâu.”
Đinh Mộng Nghiên do dự một chút, kỳ thật từ trước đến nay cô chưa bao giờ để cho bất kỳ một người đàn ông nào chạm vào mình, đến bây giờ cô vẫn còn là một xử nữ.
Cho nên cô đối với người khác phải rất là mẫn cảm.
Tuy nhiên Giang Sách dù sao cũng là chồng của cô, hơn nữa trong lòng cô kỳ thật cũng không hề bài xích anh, cho nên cũng không cự tuyệt nữa.
Giang Sách đặt hai tay trên vai cô, dùng sức thật mạnh ấn xuống, đau đến mức Đinh Mộng Nghiên lại kêu một tiếng.
“Anh nhẹ tay một chút!”
Giang Sách cười: "Cái này cũng không thể nhẹ được rồi, nếu không dùng sức có ấn thế nào đi chăng nữa cũng như không. Cố gắng chịu đựng một chút. Anh mát xa toàn thân cho em một lần sẽ khiến em thư thái thoải mái ngay thôi.”
“Toàn thân?”
Trong nháy mắt toàn bộ gương mặt của Đinh Mộng Nghiên đều đỏ cả lên, trong đầu cô dần hiện ra rất nhiều hình ảnh kiều mị.
Cũng không biết vì sao, cô thế nhưng lại có chút chờ mong.
"A"
“Đau, đau quá, anh nhẹ nhẹ chút!”