Anh ngẩng đầu nhìn trời, tự lẩm bẩm: "Quả thật rất khó giải quyết món nợ 900 triệu. Xem ra, không thể không dùng đến thứ đó rồi.”
Số 188 đường Mộc Long Trọng, ngân hàng Thụy Sĩ chi nhánh Giang Nam.
Giang Sách bước vào ngân hàng, đi theo lối đi VIP.
"Chào mừng, xin hỏi ngài là.."
Một nhân viên nghiệp vụ tươi cười tiến lên. Người bình thường có thể đi vào lối đi VIP của ngân hàng Thụy Sĩ không phú thì quý, cho nên nhân viên nghiệp vụ bọn họ luôn phải tươi cười chào đón không dám chậm trễ phút nào.
Nhưng khi nhìn thấy trang phục bình dân trên người Giang Sách, bên cạnh không hề có vệ sĩ hay trợ lý thì sắc mặt anh ta lập tức tối lại.
"Xin lỗi, ở đây là lối đi VIP, không phải nơi mà loại người như anh nên tới."
"Anh muốn tới làm việc thì mời sang quầy bên cạnh."
Bởi vì thường xuyên có người đi nhầm đường, rõ ràng là khách hàng bình thường lại đi lối đi VIP nên nhân viên nghiệp vụ phải xem xét liệu đối phương có thật sự là khách hàng VIP hay chỉ là đi nhầm thôi.
Hiển nhiên, trong mắt anh ta thì Giang Sách chính là loại người đi nhầm kia.
Bởi vì người đi lối đi VIP đều ăn mặc vô cùng nghiêm túc, cả người khoác đầy trang phục đắt tiền, đồng thời còn có cả đống trợ lý và vệ sĩ đi theo.
Còn Giang Sách với bộ dạng ăn mặc như vỉa hè thế này thì chắc hẳn là đi nhầm đường.
Giang Sách đứng thẳng người, nhẹ nhàng nói: "Tôi muốn gặp quản lý chi nhánh của anh - Viện Chấn."
"Phốc."
Nhân viên nghiệp vụ cười một tiếp, liếc mắt đánh giá từ đầu đến chân của Giang Sách rồi lắc đầu: "Xin lỗi, quản lý viên của chúng tôi chỉ tiếp những khách hàng VIP cực quan trọng, ngay cả khách hàng VIP bình thường cũng không được. Huống hồ gì là loại người như anh?"
Giang Sách bất đắc dĩ bổ sung: "Anh vào trong nói với Viện Chấn rằng Giang Sách tới gặp, anh ta sẽ tự đi ra."
Nhân viên nghiệp vụ thấy anh không thôi thì không nhịn được mà nói: "Loại người như anh có thôi đi không? Quản lý viên của chúng tôi là người ai muốn gặp cũng được sao? Anh có đi hay không, hay muốn tôi gọi bảo vệ đến đuổi anh ra?"
Đây rõ ràng là đang xem thường Giang Sách.
Một nhân viên tên Tiểu Lưu không nhịn được mà nói: "Thông báo một tiếng thôi mà, tôi lên là được."
Tiểu Lưu nhanh chóng đi lên lầu.
Chưa đầy ba phút sau, họ lập tức nghe tiếng bước chân cộc cộc.
Quản lý viên của chi nhánh đang nhanh chóng chạy xuống lầu, vẻ mặt đầy kích động bước vào đại sảnh.
Trước đó, tên nhân viên nghiệp vụ kia thấy Viên Chấn chạy xuống thì còn lạnh lùng nói với Giang Sách: "Chẳng phải anh muốn gặp quản lý viên của chúng tôi sao? Ngài ấy tới rồi kìa. Vừa rồi bảo anh cút anh không chịu, bây giờ tôi xem xem anh làm gì? Nói cho anh biết, lãng phí thời gian của quản lý Viên chúng tôi thì phải trả một cái giá đắt."
Nhân viên nghiệp vụ còn đang nói thì Viên Chấn bên cạnh vợt thẳng sang, kích động đứng trước mặt Giang Sách.
"Ngài Giang... Không ngờ lại có ngày gặp lại anh, đúng là khiến tôi thật sự vui mừng"
Nghe thấy vậy, sắc mặt của nhân viên nghiệp vụ trắng bệch ra.
Anh ta lắp ba lắp bắp hỏi: "Quản, quản lý Viên, anh, anh quen tên quỷ... quỷ nghèo này sao?"
Viên Chấn nhìn anh ta chằm chằm: "Nói chuyện cho sạch sẽ vào! Ngài Giang không khác gì ân nhân cứu mạng tôi, còn là một trong ba khách hàng quan trọng hàng đầu trên thế giới của ngân hàng chúng ta!"
Ân nhân cứu mạng?
Khách hàng quan trọng hàng đầu?
Hai cụm từ này lọt vào tai nhân viên nghiệp vụ khiến anh ta muốn tự tử cho xong.
Anh ta thầm kêu khổ. Một nhân vật trâu bò như vậy sao lại ăn mặc giản dị đến thế? Mà ngay cả trợ lý cũng không đưa theo.
Giang Sách cười khổ một tiếng: "Đừng nói khoa trương như vậy. Hạng người như tôi chỉ sợ tư cách đi lối đi VIP cũng không có, chứ nói gì gặp mặt quản lý Viên đây."
Viên Chấn nghe thấy vậy thì đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Anh ấy nghe thấy vậy thì lạnh lùng nhìn nhân viên nghiệp vụ bên cạnh: "Cậu thu dọn đồ đạc rồi đi đi."
"Đừng mà, quản lý Viên, tôi..."
"Thế nào, cậu muốn tôi sai người mời cậu đi sao?"