Tìm ở đâu được người phụ nữ thế này chứ?
Giang Sách thầm hứa trong lòng rằng cho dù có phải hi sinh tính mạng của mình thì anh vẫn sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ Đinh Mộng Nghiên.
"Đúng rồi, anh vẫn còn một chút việc riêng phải xử lý, em về trước đi."
"Ừ vậy em ở nhà đợi anh về ăn cơm tối."
Sau khi hai người tách ra, Giang Sách gọi một chiếc xe rồi nhanh chóng tới tiệm cơm Uyên Ương ở số 166 đường Gia Uy.
Khi bước vào trong ông chủ tiệm cơm là Trình Hải bước đến nói: "Ôi trời, sao đại thiếu gia hôm nay lại có thời gian rảnh đến ngồi với tôi vậy?"
Giang Sách nắm lấy cổ tay Trình Hải: "Chú Trình, đi. Tôi đưa chú tới một nơi."
"Đi đâu?"
"Tới rồi sẽ biết."
"Ây da, vậy phải để tôi làm xong đồ ăn cho khách đã, vẫn còn một bàn đang
đợi."
"Mặc kệ bọn họ, việc này gấp hơn!".
Dưới sự lôi kéo của Giang Sách, Trình Hải bị đưa lên taxi tới điểm đã định.
Lúc này Trình Hải còn đang cảm thấy rất bối rối. Giang Sách vội vã như thế này là đang muốn đưa ông đi đâu chứ?
Rất nhanh liền đến đó, lúc này Trình Hải dường như sững lại.
Nơi Giang Sách đưa ông ấy đến chính là Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng!
Trong ba mươi năm qua, Trình Hải đã cùng với toà nhà này vượt qua bao sóng gió.
Chiếc xe dừng lại, hai người liền đi tới cửa.
Trình Hải thở dài: "Đại thiếu gia, cậu đưa tôi tới đây làm gì?"
Giang Sách cố tình ra vẻ thần bí kéo Trình Hải vào bên trong.
"Ây, đại thiếu gia đang làm gì vậy?"
"Dừng lại đi, không thể vào đâu."
"Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng bây giờ thuộc về Doanh nghiệp Thiên Đỉnh rồi, chủ tịch hội đồng quản trị là Hà Diệu Long. Cậu tiến vào như này sẽ bị đuổi ra mất."
"Đại thiếu gia đừng làm loạn nữa."
Trong lúc nói chuyện, hai người đã tiến vào đại sảnh công ty.
Lúc này chỉ thấy nhân viên toàn công ty đứng thành hai hàng, kính cẩn cúi đầu chào Trình Hải: "Chào Tổng giám đốc Trình."
Trình Hải ngạc nhiên đến mức không có phản ứng lại: "Đại thiếu gia, chuyện này là thế nào?"
Giang Sách cười cười nói: "Chú Trình, bắt đầu từ ngày hôm nay chú chính là tổng giám đốc của Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng. Mọi chuyện lớn nhỏ trong công ty đều do chủ quản lý!"
"Hả? Đây..."
Mặc dù khó thành sự thật nhưng chuyện đều xảy ra trước mắt khiến Trình Hải không thể không tin.
Chỉ thấy Giang Sách ghé bên tai Trình Hải nói nhỏ: "Chú Trình còn nhớ giao ước của hai chúng ta không? Chỉ cần tôi lấy lại được Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng thì chú sẽ quay về giúp tôi. Sao vậy, chú muốn nuốt lời sao?"
"Mua, mua lại Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng rồi à?"
Trình Hải kích động đến nỗi hốc mắt đã đỏ bừng lên.
Cái chết của Giang Mạch và chuyện để mất Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng chính là vết sẹo mãi không thể xoá nhoà trong lòng ông.
Hiện giờ Giang Sách đã giúp ông xoá bỏ đi những nuối tiếc trong lòng đó.
"Tốt."
"Làm tốt lắm!"
Trình Hải nắm chặt lấy tay Giang Sách: "Đại thiếu gia làm rất tốt. Có thể thấy được ngày Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng được mua lại, lão già tôi đây có chết cũng không nuối tiếc!"
Giang Sách gật đầu: "Chú Trình, nếu chú chết rồi thì ai giúp tôi quản lý công ty chứ?"
Anh dẫn ông vào phòng tổng giám đốc, bên trong có một người đang đứng. Chính là chủ tịch hội đồng quản trị Camus, cũng chính là Thuỷ Bình.
Giang Sách nói: "Chú Trình, vị này là cấp dưới của tôi-Thuỷ Bình, ở ngoài gọi là Camus. Đây sẽ là chủ tịch hội đồng quản trị của công ty trên danh nghĩa."
"Vậy cậu là?"
"Tôi là một cổ đông, toàn bộ công ty vẫn nằm trong sự quản lý của tôi nhưng không muốn người ngoài biết được chuyện này.