TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 97 "Tôi là A Mỹ, đây là danh thiếp của tôi." 

Để chọc Trịnh Vận tức giận, Tô Nhàn cố ý gắp một miếng thịt đặt ở trong bát Giang Sách, chậm rãi nói: "Anh rể, anh nếm thử xem miếng thịt này ăn có ngon không?" 

Tất cả hình ảnh đó được Trịnh Vận ghi vào trong mắt, đáy lòng có chút tức 

giận. 

Anh ta vỗ chiếc đũa xuống bàn, âm dương quái khí hỏi: "Giang Sách, tôi nghe nói sau khi anh xuất ngũ trở về vẫn ở nhà vợ, ngay cả một công việc ổn định cũng không có?" 

Tất cả những người trên bàn ăn đều hướng ánh mắt khinh bỉ về phía Giang Sách 

Con rể đưa tới cửa, loại đàn ông ăn bám này đang bị coi thường, đặc biệt khi thấy Tô Nhàn ân cần đối đãi với Giang Sách như vậy càng chứng minh thêm anh ta là kẻ thích ăn bám phụ nữ. 

Tô Nhàn tức giận, thay Giang Sách nói: "Ai cần anh lo? Anh rể tôi một ngày không làm gì cũng có thể kiếm được nhiều tiền hơn anh đấy!" 

"A? Phải không?" 

Trịnh Vận vừa cười vừa nói: "Tôi bây giờ là Phó giám đốc của Khoa học kỹ thuật Thắng Trung, mỗi tháng tiền lương không cao cũng phải hơn mười vạn ba, cộng thêm các khoản trợ cấp phúc lợi nữa. Vậy xin hỏi vị anh rể tốt này một tháng kiếm được bao nhiêu?" 

Mọi người có chút hả hê nhìn Giang Sách. 

Trịnh Vận tuy rằng cũng không phải người giàu có gì, càng không phải phú nhị đại nhưng so với người bình thường cũng là kẻ có tiền rồi. 

Một tháng hơn mười vạn, một năm trên trăm vạn, hơn nữa còn chưa tính thêm thu nhập ngoài, phúc lợi thưởng thêm, một năm cũng phải đến hai trăm vạn đi. 

Hai trăm vạn đối với một người bình thường mà cũng không thể theo nổi. 

Hơn nữa Giang Sách còn là cái loại không bằng người bình thường, là thứ con rể bất lực đưa tới cửa, chỉ thích ăn bám người. So với Trịnh Vận thì anh quả là một kẻ vô cùng rác rưởi. 

Trên bàn có người châm chọc nói: "Trịnh Vận, cậu như vậy không được. Biết rõ người ta là phế vật rồi còn đụng chạm đến nỗi đau của người ta, rất hư. 

đó." 

Tên còn lại tiếp tục đáp: "Lời này tôi không quả đồng tình, có vài người nghèo nhưng không cao giọng, không gây sự, sống cũng rất tốt. Nhưng có vài người không chỉ nghèo, không bản lĩnh lại còn coi mình là quan trọng, cái này không thể trách người khác đụng tới nỗi đau của anh ta được." 

Trên bàn anh một câu tôi một câu đều nói Giang Sách vô dụng. 

Tô Nhàn tức bực giậm chân, vài lần muốn lên tiếng giải thích thay Giang Sách nhưng đều bị Giang Sách cản lại. 

Tô Nhàn nhỏ giọng hỏi: "Anh rể, anh như vậy là sao chứ? Rõ ràng anh có tiền như vậy, sao phải chịu sự khinh bỉ chứ?" 

"Bị khinh bỉ? Không có đâu." Giang Sách uống một ngụm rượu, nhàn nhạt nói rằng: "Em không cảm thấy dáng vẻ dương dương đắc ý của mấy người này rất giống hề sao? Chúng ta cứ yên lặng uống rượu dùng bữa... thư thả xem bọn họ diễn hài kịch đi." 

Tô Nhàn mím môi lại, tuy anh nói như vậy nhưng tâm tình cô ấy vẫn cảm thấy rất khó chịu. 

Mấy cô gái ngồi trên bàn hoàn toàn khác với Tô Nhàn, mấy người đó vội vàng dồn sức đi lấy lòng Trịnh Vận, còn gì vinh dự bằng có thể kết bạn được với một người trẻ tuổi hàng năm kiếm được cả tiền triệu cơ chứ? 

"Trịnh Vận, tôi mời cậu một chén." 

"Tôi là A Mỹ, đây là danh thiếp của tôi." 

"Còn có tôi nữa Trịnh Vận, ba tôi hợp tác với công ty nhà cậu đó." 

Trịnh Vận vui vẻ tiếp nhận những lời tâng bốc của mấy cô gái này, thậm chí còn cố ý nhìn Tô Nhàn giống như đang nói: Thế nào, thấy anh có nhiều người thích vậy mà vẫn coi trọng em chính là vinh hạnh của em đó, còn không mau chủ động lấy lòng anh? 

Tô Nhàn “xì” một tiếng, quay đầu không nhìn anh ta mà quay sang cười cười với Giang Sách ở bên cạnh. 

Một màn này khiến Trịnh Vận giận tới không kìm chế được. 

Anh ta cảm thấy sự nhục nhã vừa rồi còn chưa đủ, còn muốn Giang Sách phải chịu nhục hơn nữa. 

Dám mê hoặc người con gái của anh ta, anh ta sẽ khiến ngày hôm nay Giang Sách không thể ngóc đầu lên được, muốn cho anh phải mất mặt hoàn toàn! 

Mọi người tiếp tục ăn. 

Trong tay Giang Sách động một cái, mở ra nhìn là tin nhắn của Trình Hải gửi tới: “Thiết bị hỗ trợ đã gần tới nơi, chú ý nhận hàng.” 

Anh thu hồi điện thoại di động, vẫn yên lặng không nói gì. 

Lúc này Trịnh Vận đột nhiên mở miệng hỏi: "Giang Sách, hôm nay là ngày mừng thọ của bà anh, anh không phải là sẽ tới tay không đấy chứ?" 

Đọc truyện chữ Full