“Người đầu bếp không biết cách cảm thụ lời nói, không biết cách thay đổi khẩu vị món ăn theo cảm xúc và khẩu vị của khách hàng thì chỉ biết nấu những món ăn giống nhau, giáo điều, cứng nhắc và tất nhiên bọn họ không bao giờ được coi là đầu bếp giỏi."
"Con người có thể nấu ăn, và máy móc cũng có thể nấu ăn. Sự khác biệt lớn nhất giữa con người và máy móc chính là ... những món ăn do con người làm ra là có cảm xúc."
Trong lúc nói chuyện, Nhiếp Tranh đã đổ một chén canh từ trong bình ra ngoài, bên trong còn kèm theo thịt nát, rau dưa ..v.. Nhìn qua giống như là một chén lẩu thập cẩm.
Canh còn chưa kịp đưa đến trước mặt bà cụ, đã thấy biểu tình của bà lập tức liền thay đổi.
Bà cúi đầu ngửi ngửi: "Thơm quá, thơm quá, tôi muốn ăn."
Mọi người đứng xem trợn mắt há hốc mồm.
Khi Nhiếp Tranh mang canh đến, bà cụ không thể chờ đợi được nữa, há to miệng húp một ngụm, ăn uống sạch sẽ canh và thịt.
Một chén còn chưa đủ, liền một hơi uống hết ba chén canh lớn mới chịu dừng lại.
Sau khi uống xong, sắc mặt lẫn tinh thần đều rất sảng khoái, nhìn qua vô cùng tốt, hơn nữa giống như lý trí cũng được khôi phục lại một chút.
Nhìn thấy điều này, tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc, cảm thấy tay nghề của Nhiếp Tranh thật quá phi thường, quả thực chính là Trù Thần giảng thế.
Giang Sách cười cười, đi đầu vỗ tay thật lớn, tán thưởng tài nghệ của ông ta.
Những người khác từ trong trái tim mình cũng không ngớt những lời tán dương dành cho vị đầu bếp chỉ có một tay nhưng vô cùng tài giỏi này, liên tiếp những tràng pháo tay chân thành tha thiết vang lên không ngớt.
Ngay cả Tô Trung Nguyên và Robert đang đứng giữa cũng đều phải cúi đầu, tỏ vẻ xấu hổ.
Vốn định đến đây để thể hiện tài nghệ nấu ăn của mình một chút và làm bẽ mặt đám người Tô Cầm, Tô Hồng Văn, kết quả ai có thể nghĩ đến nửa đường lại nhảy ra một Nhiếp Tranh như thế này?
Trù nghệ của ông ta quả thực phải công nhận là đã đạt tới trình độ tuyệt hảo rồi!
Mà ngay tại thời điểm này...
Ánh mắt bà cụ đột nhiên rạng rỡ hẳn lên, nhìn chằm chằm vào Tô Trung Nguyên, ngữ khí bất thiện hét lớn: "Thằng hai, cuối cùng thì anh cũng chịu trở về nhà rồi?"
Tô Trung Nguyên khiếp sợ, lại nhìn Bà cụ, phát hiện hai mắt bà sáng ngời có thần, cùng với bà cụ mắc chứng bệnh mất trí nhớ trước đây khác nhau hoàn toàn
Tô Cầm cùng Tô Hồng Văn cũng hoảng sợ.
Bà cụ đây là... Đã khôi phục thần trí rồi sao?
“Mẹ, mẹ có tỉnh táo không vậy?” Tô Trung Nguyên ngập ngừng hỏi.
Bà cụ hừ lạnh một tiếng: "Tỉnh táo hả? Anh ước gì tôi lúc nào cũng ngốc như vậy mới tốt đúng không, để sau khi tôi chết đi sẽ lấy được tài sản chứ gì?"
Tô Trung Nguyên xấu hổ cười cười: "Mẹ, mẹ đang nói đi đâu vậy, làm sao có thể..."
“Câm miệng!” Bà cụ mắng: “Từng ấy năm tới nay, anh ở nước ngoài tiêu dao sung sướng, đối với một bà già như tôi chẳng quan tâm gì. Nếu không phải có chị cả và anh ba của anh chăm sóc, tôi sợ là mình đã sớm đói chết ở nơi đầu đường xó chợ nào rồi.”
“Hiện giờ thấy tôi bệnh nặng, cho rằng tôi không còn sống được mấy ngày nữa, liền nghĩ trở về tranh giành gia sản đúng không? Tôi nói cho anh biết, đừng có si tâm vọng tưởng nữa!”
"Sau khi tôi chết, tất cả tài sản đều sẽ giao cho Tô Cầm và Tô Hồng Văn, riêng người con trai lớn là anh một xu cũng đừng hòng nghĩ tới. Nhìn thấy anh tôi thấy rất phiền chán, hiện tại lập tức biến mất khỏi tầm mắt tôi ngay!”
Tô Trung Nguyên bị bà cụ mắng cho xối xả không ngóc đầu lên được.
Cuối cùng, ông ta cũng không thèm giấu diếm gì nữa, phất tay một cái, tất cả vệ sĩ lập tức tiến lên phía trước.
Ông ta âm lãnh nói: “Tốt thôi, cái đám người nghèo kiết hủ lậu các ngươi bây giờ muốn liên hợp lại chơi tôi đúng không? Còn muốn tôi biến mất? Ha hả, tôi đã cố gắng khách khí với các ngươi rồi, lại còn không biết trời cao đất rộng là gì, thật sự còn tự cho mình là rất quan trọng sao?”
"Hôm nay tôi đứng ở đây, để xem thử, ai trong các người có tư cách để tôi đi?"
Giang Sách khẽ thở dài, đứng dậy.
“Cho ông mười giây, cút ngay”
Tô Trung Nguyên liếc mắt nhìn Giang Sách một cái, cười nói: “Cậu thì tính là cái thứ gì? Cũng dám ở trước mặt tôi la lối om sòm?”
Giang Sách lắc lắc đầu, trên đời này luôn có một số người nếu như mình cho họ một chút mặt mũi, bọn họ sẽ vĩnh viễn không bao giờ chịu nhớ lâu một chút xem mình là ai.
Vì vậy anh trầm mặt đi về phía Tô Trung Nguyên,
Tô Cầm sốt ruột lo lắng muốn giữ tay Giang Sách lại, nhưng bị Tô Nhàn đứng ra ngăn cản.
Dù sao cô ấy cũng đã từng được chứng kiến qua sức mạnh của Giang Sách khủng bố như thế nào rồi. Lúc ấy chỉ có một mình anh mà có thể giải quyết nhanh chóng mười mấy hai mươi người của Long đầu trọc chỉ trong vòng chưa đến ba mươi giây.
Hiện tại chỉ với năm sáu tên vệ sĩ trước mắt này căn bản không đủ để làm khó được anh rồi.
Mắt thấy Giang Sách đi tới, một người trong đó có thân hình cao gần 1m9 cơ bắp quần cuộn tiến lên phía trước đón đường, đưa tay muốn nắm lấy cổ áo của anh.