“Có nhìn cái người mà cô tìm này, chậc chậc chậc, trên người toàn đồ vỉa hè, ngoại hình thì cao lớn thô kệch, nhìn thoáng qua như là mới vừa đi cày xong về.”
“Đan Đình à, cô thể này đúng là chà đạp chính mình đó nha.”
Trình Đan Đình tức giận đến mức đỉnh đầu bốc khói.
Cái gì với cái gì đấy hả?
Cô ấy ghét nhất đàn ông đấy, đã thể đối phương còn hiểu lầm cô ấy là bạn gái của Giang Sách xong rồi còn chế giễu Giang Sách một tràng, ngoài mặt là đang chế giễu Giang Sách, trên thực tế là đang tát vào mặt Trình Đan Đình cô!
Giang Sách cười ha ha, bước lên trước rồi nói: “Nghe giọng điệu của quý cô đây, người đàn ông mà cô tìm được nhất định là khỏe mạnh đấy nhỉ?”
Dương Á Mẫn trợn trắng mắt: “Phí lời.”
Giang Sách còn nói thêm: “Ha ha, vậy thì có cơ hội tôi chắc chắn phải làm quen một chút. Đúng rồi, người bên cạnh này chính là chủ đúng chứ? Lớn tuổi thế này còn cùng con gái ra ngoài dạo phố thật đúng là vất vả quá.”
“Phụt ch”
Dù cho lạnh lùng cao ngạo như Trình Đan Đình thì nghe xong lời này cũng không thể không bật cười.
Chú?
Cùng con gái đi dạo phố?
Người sáng suốt đều có thể nhận ra được đó là chồng của Dương Á Mẫn, chỉ là tuổi có hơi lớn một chút mà thôi.
Giang Sách cố ý nói như vậy quả thực đã khiến cho Dương Á Mẫn xấu hổ chịu không nổi rồi.
Cô ta tức đến độ dậm chân: "Anh nói hươu nói vượn cái gì đấy? Đây là chồng tôi!”
Giang Sách hết hồn: “Ây da, đây là chồng cô à? Xin lỗi xin lỗi, tôi nói sai mất rồi. Nhưng mà phải nói lại, như thế này cũng quá lớn tuổi rồi đó, quý cô này, cô tìm chồng hay là tìm cha già vậy hả?”
Dương Á Mẫn nhớ lại mà vò đầu bứt tai, thật sự muốn vả vào mặt, lại không biết nên nói gì mới tốt.
Chồng cô ta hừ lạnh một tiếng: “Người trẻ tuổi nên chú ý thái độ của bản thân, họa là từ miệng mà ra đấy biết không?"
Giang Sách lạnh lùng nói: “Vợ của mình nói những lời nhảm nhí, ông không giáo dục ngược lại lại đi giáo dục người khác? Ông chú, ông chơi trò tiêu chuẩn kép cũng khá đấy chứ?”
Dương Á Mẫn cả giận nói: “Trình Đan Đình, cô không quan tâm chút nào hả? Cô tìm cái thử quái gì làm bạn trai vậy?”
Trình Đan Đình cũng lười giải thích, thuận miệng nói: “Tìm thứ quái như vậy vẫn còn tốt hơn tìm một người “Cha”.”
“Cô!!!”
Trình Đan Đình xoay người không để ý tới cô ta, tiện tay cầm lấy một bộ quần áo chuẩn bị đi thử.
Dương Á Mẫn hầm hừ đi qua cầm lấy một bộ càng đắt hơn ở bên cạnh, nói: “Làm sao đây, Đan Đình, cô tìm được bạn trai nông thôn xong rồi một bộ quần áo tốt cũng mua không nổi sao? Chỉ có thể mua thứ đồ giá rẻ thôi à?”.
Trình Đan Đình nhíu mày, “Cuộc chiến” giữa những người phụ nữ chính thức khai hỏa.
Cô ấy hừ lạnh một tiếng, cầm lấy một bộ càng đắt hơn.
“Quần áo mà tôi mua lúc nào cũng đắt hơn cái của cô!”
Nếu như phụ nữ đã trở nên so bì thì đó là một điều khá là khủng khiếp.
Đừng nhìn Trình Đan Đình lạnh lùng kiêu ngạo như thế chứ bản chất vẫn là một phụ nữ, mà đã là phụ nữ thì không thoát khỏi được tính cách đặc trưng của phụ nữ.
Trình Đan Đình và Dương Á Mẫn, hai người phụ nữ không ngừng lựa chọn quần áo, cô lấy một cái, tôi phải lấy một cái đắt hơn cái của cô.
Sau khi so đo lẫn nhau như vậy rồi cầm được vài món đồ, quần áo trên tay các cô đã đến tình trạng một bộ hơn 10 vạn, quần áo như thế đã đắt hơn so với kim cương luôn rồi.
Cho dù Trình Đan Đình vô cùng có tiền nhưng cũng không thể tiêu như vậy được.