Giang Sách cười ha ha, đặt thẻ vào trong tay Trình Đan Đình.
Trình Đan Đình cũng chưa từng thấy qua loại thẻ vàng Long Phượng Tử này, nửa tin nửa ngờ đưa cho nhân viên.
Loại thẻ này là thẻ cao cấp nhất của ngân hàng Thụy Sĩ, toàn thế giới không vượt quá năm người có được nó, chưa từng thấy qua thì chỉ có thể nói rằng đẳng cấp thứ bậc của những người như bọn họ đây còn chưa đủ.
Nhân viên nhận lấy thử quẹt một cái, định một tiếng, vậy mà lại hiển thị thanh toán thành công.
98 vạn, thanh toán một lần!
Dương Á Mẫn trợn tròn mắt, ở trong cái thẻ căn bản là chưa từng thấy qua kia thế mà thật sự có gần một trăm vạn?
Trong lúc cô ta còn đang ngẩn người, Giang Sách thuận miệng nói: “Những bộ quần áo này, lấy thêm cho tôi thêm hai bộ giống y hệt”
"Sao cơ?”
Tất cả mọi người đều choáng váng, làm gì vậy chứ?
Giang Sách hờ hững nói: “Quần áo này mặc lâu rồi thì sẽ nhăn và dơ. Cho nên tôi phải mua cho Đan Đình ba bộ, sáng trưa chiều mỗi buổi một bộ, như vậy thì mới có thể từng giờ từng phút đều xinh đẹp lay động lòng người”
Thế này...
Thế này chính là nhà giàu lắm tiền tăng thêm ba cấp, ông hoàng trong các nhà giàu lắm tiền!
Nhân viên mắt rưng rưng vì xúc động: “Thưa ngài, ngài đúng là đối xử với người yêu của ngài tốt quá, tôi chúc phúc cho tình cảm của hai người lâu dài như trời đất, sông cạn đá mòn”
“Nhanh, nhanh đi chuẩn bị hai bộ quần áo giống nhau y như đúc, đó không phải là quần áo, đó là minh chứng của tình yêu!”
Không bao lâu sau, hai bộ quần áo khác cũng đã được đưa lại đây.
Giang Sách đã quẹt thẻ rất là hào phóng.
Định, định, hai tiếng, 196 vạn lại quét sạch sành sanh, trước sau cả thảy ba lần tổng cộng quẹt 294 vạn, có là nhà giàu lắm tiền cũng không mua quần áo như vậy.
Giang Sách nhìn qua quầy tính tiền đầy tràn quần áo, để lại một tờ danh thiếp.
“Trên này có địa chỉ của tôi, mấy người cứ trực tiếp đưa quần áo đến là được rồi.”
“Vâng thưa ngài!”
Cuối cùng Trình Đan Đình chỉ chọn một bộ quần áo cần phải thay tạm rồi mang theo, toàn bộ những thứ khác đều đưa đến Khoa học Công nghệ Tẩm Mộng.
Trước khi đi Trình Đan Đình mỉm cười với Dương Á Mẫn và nói: “Ai, bạn trai cày ruộng này của tôi thật sự rất yêu tôi, đúng là làm tôi không biết nên nói gì mới ổn đây.”
Dương Á Mẫn tức đến nỗi bật khóc, tóm lấy chồng cô ta cũng đòi mua ba bộ.
Nhưng chồng cô ta lại mặt ủ mày 8 thế nào cũng không chịu mua.
"Á Mẫn, không phải là anh không mua cho em, thật sự là mua không nổi đâu, đắt quá.”
“Em mặc kệ em không quan tâm, em muốn mua, hu hu hu....”
“Á Mẫn ngoan, đừng khóc”
“Mua cho em!!!”
Nghe tiếng khóc của Dương Á Mẫn, Trình Đan Đình nở nụ cười càn rỡ mà rời khỏi trung tâm thương mại.
Chuyện này ngày hôm nay chỉ mô tả bằng hai chữ: Quá đã!
Trên đường trở về, Trình Đan Đình vẫn luôn đắm chìm trong niềm vui sướng mới vừa rồi.
Khôi phục lại tinh thần, cô ấy nói với Giang Sách: “Lần này cảm ơn anh, số tiền thiếu anh tôi sẽ mau chóng trả lại”
Giang Sách xua tay: “Không cần trả lại”
“Sao hả? Sao mà anh hào phóng thế?”
“Cô là cháu gái của chủ Trình, chú Trình đã có những đóng góp to lớn cho Khoa học Công nghệ Tẩm Mộng trong suốt nhiều năm như vậy, mỗi lần tôi muốn cho ông ấy tiền, ông ấy cũng không chịu lấy. Bây giờ tôi lấy tiền tiêu lên người cô coi như là bảo đáp với chú Trình đi."
Trình Đan Đình có chút ngạc nhiên, không ngờ Giang Sách thế mà lại có thể là người khẳng khái như vậy.
Cả một đường không nói gì, trở lại Khoa học Công nghệ Tẩm Mộng, Giang Sách đưa cô ấy tới trước mặt Trình Hải, sau đó liền đi làm việc của bản thân.
“Chờ một chút.”
“Còn có chuyện gì?”
Trình Đan Đình hỏi: “Anh không có gì muốn nói với tôi sao?”
Giang Sách mỉm cười: “Không có đâu.”
“Anh không muốn nói một chút với tôi... Về việc xây dựng ngành công nghiệp giải trí sao?”
“Tôi không thích làm khó người khác, việc mà cô vốn không muốn làm thì tôi sẽ không ép cô đi làm.”
Nói xong, anh rời khỏi đại sảnh.
Trình Đan Đình nhìn theo bóng lưng rời đi của Giang Sách rồi lâm vào trầm tư.