Hải Tùng Thịnh giơ nắm đấm lên: "Không phải là tôi bốc phét, "bút đấu" sao, trước giờ tôi chưa bao giờ thất bại trong việc này. Năng lực bịa chuyện của Hải Tùng Thịnh tôi luôn là đứng số một số hai trong giới. Tôi muốn khiến nhà họ Đinh bọn họ hoàn toàn bị bôi đen, tôi muốn thấy Đinh Mộng Nghiên vĩnh viễn không dám ra ngoài!"
"Đúng đúng đúng, bây giờ viết ngay đi." Vương Nhã Mỹ thúc giục: "Viết xong lập tức đăng bài ngay."
"Bây giờ tôi đi viết ngay."
Trong lúc bọn họ định ra tay phản kích thì thư ký chạy vào, khẩn trưởng nói: "Bà chủ, không ổn rồi."
"Có chuyện gì?"
"Bộ phận kiểm duyệt vừa gọi điện tới, nói công ty chúng ta dính líu đến việc thêu dệt vô cớ, ác ý sỉ nhục người khác nên đã phong tỏa tất cả kênh truyền thông của chúng ta. Họ cũng yêu cầu chúng ta ngừng kinh doanh để chỉnh đốn, họ sẽ xét duyệt kỹ lưỡng từng bài viết mà chúng ta đăng, nếu như không đạt tiêu chuẩn bị bọn họ vĩnh viễn không gỡ phong tỏa. Chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Vương Nhã Mỹ trợn tròn mắt.
Chiều rút củi dưới đáy nồi này quả thật độc ác.
Công ty truyền thông mới như bọn họ chỉ có thể sống dựa vào kênh truyền thông với lưu lượng cực lớn. Bây giờ đã phong tỏa kênh này, họ đừng mong mà đăng được một bài báo lên.
Không đăng tin tức được thì chẳng khác nào tịch thu súng đạn của bọn họ, còn cái rắm gì nữa mà làm?
Cho dù năng lực bịa chuyện của Hải Tùng Thịnh rất mạnh những kênh đăng bài đã bị chặn. Nếu như anh ta lén lút đăng ở kênh khác thì sẽ lập tức bị bắt giữ.
Dưới điều kiện nghiêm trọng như vậy, anh ta lấy cái gì mà "bắt đầu" với Giang Sách?
Một bên có thể tùy ý phát biểu, một bên đã bị chặn miệng, Trùng Minh Hỗ Động đã thua từ gốc rễ.
Đinh định định... Đinh định định...
Hải Tùng Thịnh bắt máy: "Alo, mẹ à. Có chuyện gì không?"
"Con trai à, mẹ vừa thấy tin tức con trộm đồ lót bị chủ nhà người ta phát hiện, còn chặt đứt chân con nữa. Bây giờ con sao rồi? Mẹ đã khuyên con sớm tìm bạn gái, con không những không nghe lại còn đi trộm đồ lót người ta. Con nói xem con đang làm gì vậy? Mẹ đã mất sạch mặt mũi, bây giờ ra ngoài đều bị người ta cười chết."
"Ai nha, mẹ, mẹ đừng tin những tin tức đó. Tất cả đều là giả!"
"Đến bây giờ con còn gạt mẹ? Lên báo cả rồi mà con còn nói là giả? Con bảo sau này mẹ biết để mặt mũi ở đâu?"
Hải Tùng Thịnh im lặng, trực tiếp cúp điện thoại.
"Tùng Thịnh, nghe bảo anh lái xe tông chết người?"
"Alo, Tùng Thịnh à? Cậu đánh bài thua cũng đừng nhảy lầu, anh cho cậu mượn..."
"Tùng Thịnh, anh nói xem anh còn là người không? Sao anh có thể đẩy con người ta xuống gầm xe tải chứ? Sao anh lại có thể làm ra chuyện thất đức như vậy?"
Điện thoại liên tục gọi đến, khiến Hải Tùng Thịnh tức giận tới mức tắt máy, rút sim ra.
Vương Nhã Mỹ cũng không khá hơn chút nào. Cô ta một lát lại nhận được điện thoại phục vụ đặc biệt, một lát lại có người gọi hỏi cô ta có phải đang muốn có con không, phiền phức tới mức cô ta tuyệt vọng.
Cuối cùng, cô ta cũng tắt điện thoại di động.
Hai người bực bội ngồi trên ghế, bây giờ nên làm thế nào đây?
Vương Nhã Mỹ bật máy tính lên xem tin tức, phát hiện tin tức cử nối tiếp nay, tất cả đều là
bôi nhọ cô ta và Hải Tùng Thịnh. Những bài báo này nói đủ thứ trên trời dưới đất.
Giết người, phóng hỏa, cướp bóc, trộm cắp, tất cả chuyện xấu đều đặt lên người bọn họ.
Bọn họ đã trở thành con chuột trên đường, ai gặp cũng đánh đuổi.
Hải Tùng Thịnh phẫn nộ: "Không được, tôi muốn báo cảnh sát. Bọn họ thật sự quá đáng!"
Đúng lúc anh ta chuẩn bị đi lấy điện thoại di động thì cửa văn phòng bỗng nhiên bị đạp văng ra. Một người đàn ông cao một mét chín đứng ngay cửa, trên người cuồn cuộn cơ bắp. Anh ấy đang tức giận tới mức gân xanh nổi đầy trên mặt.
Vương Nhã Mỹ ngẩn người ra hỏi: "Chồng, chẳng phải anh đang tiếp rượu với khách sao? Sao lại về rồi?"
"Sao lại về rồi? Ha ha! Khách hàng nhìn thấy tin tức cô và tên khốn Hải Tùng Thịnh này cấu kết làm bậy sau lưng tôi. Lúc đầu tôi còn không tin, hay lắm, vừa về đã thấy hai người dính cùng một chỗ, tôi cũng không thể không tin nữa. Cái đồ tiện nhân nhà cô, ông đây đánh chết CÔ!"