Cô vừa rời đi chưa bao lâu, Giang Sách đã nhắn cho Long Trọc Đầu một tin: "Lập tức kêu gọi anh em đi ra ngoài giải quyết một vài chuyện với tôi."
Trong căn phòng tối om, Mạnh Chí Định ngồi trước màn hình vi tính, không ngừng chăm chú tiến hành gia công nghệ thuật".
"Ha ha, Đinh Mộng Nghiên, cái đồ tiện nhân nhà cô. Chẳng phải cô từ chối tôi sao? Chẳng phải cô lừa ba tôi sao? Tôi muốn cô từ nay về sau không còn mặt mũi gặp người khác!"
"Ừm, tấm hình này rất hở hang, cho con tiện nhân vào đây."
"Lại thêm vài gã bỉ ổi vào, một gái hầu hai chồng, để xem sau này con khốn đó giải thích thế
nào."
"Đúng rồi, không thể thiếu bối cảnh được, viết nhiều thêm vài dòng, để cho công ty truyền thông bên kia có nhiều lựa chọn."
Anh ta vừa sáng tác vừa cười trộm
Thậm chí đã tưởng tượng ra dáng vẻ Đinh Mộng Nghiên bị vạn người sỉ nhục, trốn trong nhà mà nức nở.
"Ha ha, thoải mái, thật thoải mái!"
Trong lúc anh ta âm thầm cao hứng thì đột nhiên nghe một tiếng "cùm cụp" thật lớn. Cửa phòng bị người khác dùng lưỡi búa bổ thẳng lên.
Sau hai ba nhát, toàn bộ cánh cửa đã vỡ vụn và rơi xuống đất.
Tiếp sau đó, một đám đàn ông trọc đầu tiến vào.
Mạnh Chỉ Định bị dọa tới mức đứng bật dậy, chỉ tay vào đám người rồi hỏi: "Các người... là
ai?"
Đám đầu trọc tách ra, một người đàn ông từ từ đi tới.
Anh đi tới trước mặt Mạnh Chỉ Định.
Mạnh Chỉ Định thấy rõ tướng mạo của anh thì lập tức hiểu mọi chuyện: "Anh là chồng của con khốn kia... Giang Sách sao?"
Anh ta không nhận ra đôi mắt Giang Sách đang nồng nặc sát khí.
"Các người cút ra ngoài cho tôi, nơi này là nhà của tôi. Các người đang xâm phạm gia cư bất hợp pháp."
"Có tin tôi báo cảnh sát bắt..."
Trong chớp mắt, Giang Sách vọt tới trước mặt Mạnh Chỉ Định, một tay ấn đầu anh ta xuống, hung hăng ép anh ta vào tường.
Phốc chốc. Mạnh Chỉ Định phun ra một ngụm máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.
Giang Sách đã động sát tâm thì đừng nói là Mạnh Chỉ Định, dù là một con hổ cũng sẽ bị giết chết ngay tại chỗ.
Đương nhiên, Giang Sách không dễ dàng mà giết anh ta như vậy.
Giang Sách buông tay ra, Mạnh Chỉ Định như một bãi bùn nhão trượt xuống đất, cả người đau nhức không nói nên lời.
Giang Sách tùy ý lấy ghế rồi ngồi xuống.
"Mạnh Chí Định, anh làm trò gì trong lòng anh tự hiểu rõ, không cần tôi phải nhiều lời."
Mạnh Chỉ Định cắn răng nhìn Giang Sách: "Tôi rõ ràng thì đã sao? Hôm nay anh không đánh chết tôi thì cả đời này tôi sẽ đối đầu với các người!"
Giang Sách khẽ lắc đầu: "Anh không có cơ hội"
Không có cơ hội?
Đây là ý gì?
Một nỗi thế lương bỗng dâng lên trong lòng Mạnh Chỉ Định, anh ta ý thức được Giang Sách có khả năng sẽ hạ đòn sát thủ, trong đầu lập tức sợ hãi muốn chết.
Nhưng ngoài miệng anh ta vẫn không chịu thua.
"Tôi không tin, anh có thể giết tôi hay sao?"
Giang Sách nhẹ nhàng nói: "Tôi không giết anh, chỉ đánh mà thôi."
Anh vung tay lên, bang đầu trọc xông đến, không ngừng vung tay tát vào miệng Mạnh Chỉ Định. Mỗi người một cái, đánh tới mức miệng anh ta đầy máu tươi, choáng đầu hoa mắt.
Giang Sách không kêu ngừng thì đám đầu trọc này tuyệt đối không ngừng tay.
Trong lúc đó, Mạnh Chí Định đã hôn mê mấy lần, nhưng lần nào cũng bị dội nước lạnh cho tỉnh rồi tiếp tục bị đánh tiếp.
Giang Sách chưa bao giờ cảm thấy tức giận như vậy.
Trước kia cho dù anh có tức giận thì cũng thẳng tay giết chết kẻ địch, đây là lần đầu anh tra tấn kẻ địch một cách tàn nhẫn như vậy, chỉ vì Mạnh Chỉ Định đã chạm vào vảy ngược của anh.
Bất kỳ ai cũng không thể động vào Đinh Mộng Nghiên.
Huống chi Mạnh Chỉ Định lại sỉ nhục cô tới vậy. Anh ta không chỉ nói xấu mà còn chỉnh sửa ảnh khiến cô bị khắp nơi chửi rủa, chuyện này, Giang Sách bất luận thế nào cũng không nhịn nổi.
"Anh Giang, hình như anh ta không được rồi?"
"Tiếp tục."