Nhưng anh ta lại không dám phủ định trước mặt Giang Sách.
Cốt Lang thăm dò thêm: "Anh Giang, muốn bọn họ xin lỗi là chuyện không thể mà?"
"Tôi nói sao thì cứ làm vậy, cứ ở nhà chờ đi."
"..."
"Mặt khác, đừng mềm lòng quá. Lúc bọn họ xin lỗi, cậu phải kiêu ngạo một chút, nghĩ lại xem hôm nay bọn họ đối xử với cậu thế nào, đến lúc đó trả lại gấp mười gấp trăm!"
Cốt Lang gật đầu.
Nếu thật sự có ngày đó, nhất định anh ta sẽ trả thù gấp mười gấp trăm. Vấn đề là có ngày đó sao?
Sau khi dặn dò xong, Giang Sách cũng không nói gì nữa.
Giang Sách yên lặng gửi cho Mộc Dương Nhất một tin nhắn: Điều tra tất cả việc xấu của hiệu trưởng và phụ huynh của nhà trẻ Húc Huy, từ đó cho họ vào sổ đen tín dụng. Từ nay trở đi, hạn chế toàn bộ hoạt động bình thường của họ và con cái.
Sau khi gửi tin nhắn xong, Giang Sách yên lặng cất điện thoại.
Lúc này, anh nhìn thấy Cố Vĩnh Lượng đang siết chặt nắm đấm, tức giận nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giang Sách sờ đầu thằng bé rồi cười hỏi: "Còn tức giận sao?"
Cố Vĩnh Lượng gật đầu.
Giang Sách vỗ ngực nói: "Tin tưởng chú, chú nhất định sẽ giúp con được đi học. Hơn nữa còn bắt những tên khốn kỳ thị ba con cháu phải xin lỗi toàn bộ."
Mấy ngày sau đó, Giang Sách tập trung vào việc xây dựng khu trung tâm giải trí Vu Ức, chỉ vài ngày nữa là sẽ hoàn thành.
Cốt Lang thì nghe theo lời dặn Giang Sách, luôn kiên nhẫn chờ ở nhà.
Nhưng vợ anh ta lại bị chọc tức, con trai không được đi học, anh ta lại ở nhà. Anh ta ngốc tới mức chờ người ta tới cửa xin lỗi sao? Đây là não có vấn đề à?
Cốt Lang cũng bồn chồn trong lòng. Nhưng mà, anh ta tin vào Giang Sách nên vẫn kiên nhẫn chờ đợi như cũ.
Một ngày.
Hai ngày.
Ba ngày.
Chờ đến ngày thứ tư, mọi chuyện thay đổi một cách long trời lở đất.
Cốt Lang đang chán chường dọn dẹp nhà cửa trong phòng thì bỗng nhiên có một người phụ nữ tới trước cửa, khuôn mặt cười tươi như hoa mà nói: "Ngài Cốt Lang, chào anh."
Cốt Lang sửng sốt một chút: "Cô là ai?"
"Tôi là mẹ của Hoa Hoa đó. Hoa Hoa nhà chúng tôi đi học ở nhà trẻ Húc Huy, chẳng phải mấy ngày trước chúng ta vừa gặp nhau sao?"
Cốt Lang nhíu mày, ha ha, cô ta không biết xấu hổ mà còn nhắc tới chuyện mấy ngày trước.
"Cô tới nhà tôi làm gì?"
Người phụ nữ cầm giỏ trái cây đi vào, đặt nó lên bàn rồi cười nói: "Tôi chân thành tới đây tặng quà và xin lỗi. Ngài Cốt Lang, tôi đã suy nghĩ rất cẩn thận, cha mẹ sai sao có thể bắt con cái gánh chịu? Ngài Cốt Lang, tôi cảm thấy con trai anh phải được đi học."
Cốt Lang trợn tròn mắt.
Thái độ này với mấy ngày trước như một trời một vực, lật mặt còn nhanh hơn lật sách nữa!
Anh ta thầm mừng trong lòng: Ngài Giang Sách quả nhiên không gạt mình, thật sự có người tới xin lỗi!
Nhưng mà anh ta cũng nhớ kỹ lời nói hôm đó của Giang Sách, phải kiêu ngạo một chút, không thể quá mềm lòng.
Cốt Lang hừ lạnh một tiếng: "Tôi là thằng lưu manh lớn, con trai tôi là lưu
manh nhỏ. Để con tôi đi học, cô không sợ dạy hư con gái các cô sao? Ha ha, tới lúc đó tôi cũng không chịu trách nhiệm nổi."
Người phụ nữ sốt ruột: "Ai, anh nói cái gì vậy chứ? Chẳng phải anh đã hoàn lương, đi tìm công việc ổn định rồi sao? Còn nữa, tôi thấy con trai nhà anh
mày kiếm mắt sáng, chỉ nhìn đã biết đây là một đứa trẻ can đảm, sao lại làm hư con gái chúng tôi được?"
Cốt Lang cười cười: "Thật sao? Nhưng mà đáng tiếc, tôi không muốn cho con trai đi học ở nhà trẻ Húc Huy."
"Tại sao vậy?"
"Bởi vì lòng tôi bị tổn thương, bây giờ tôi đang tích cực tìm nhà trẻ mới cho thằng bé."
"Ai, tuyệt đối đừng làm vậy. Nếu anh mà đi thì đứa con nhà tôi coi như xong đời rồi!"
Cốt Lang nhíu mày: "Tôi có đi hay không thì liên quan gì tới con nhà có?"
Người phụ nữ ấp úng một một hồi, thở dài rồi nói: "Anh không biết đó thôi, kể từ sau ngày hôm đó, toàn bộ phụ huynh chúng tôi đều bị liệt vào sổ đen tín dụng. Những lỗi sai của chúng tôi bị liệt kê ra hết. Kết quả con chúng tôi cũng bị liên lụy, đi tiệm cơm ăn cũng không được, ngồi xe buýt cũng không được, thư viện cũng không. Ngay cả đi siêu thị mua đồ cũng bị người ta kỳ thị."