Sau vài lần đổ chuông, đối phương đã nghe máy.
“Alo, xin hỏi anh là?”
"Ông La, là tôi, Giang Sách”.
“À, là ân nhân Giang! Anh gọi điện cho tôi là có chuyện gì muốn tìm tôi sao?”
“Đúng vậy, có chuyện muốn làm phiền ông, nhưng mà không dám nói ra.”
“Ha ha, ân nhân Giang cứ nói đùa, anh đã cứu mạng cháu trai bảo bối nhà tôi, là người có ân tình vô cùng lớn lao với tôi, tôi đang lo không thể nào báo đáp được anh, có việc gì anh cứ nói, ông già tôi nhất định sẽ dốc hết sức báo đáp.”
“Thật ra, chuyện là thế này, tôi muốn nhờ ông."
Vài phút sau, Giang Sách cúp điện thoại quay về lại văn phòng, rồi nở nụ cười, nhìn Trình Đan Đình không ngừng lật danh sách, gọi điện thoại xin giúp đỏ.
Trình Đan Đình trợn mắt nhìn anh: “Tôi đã sắp bạn muốn chết, sao anh còn có tâm trạng để cười chứ? Không biết sốt ruột chút nào.”
Giang Sách hờ hững nói: “Tôi đã thu phục.”
“Thu phục? Cái gì?”
“Khách quý vào buổi lễ khai trương ba ngày sau đó.”
Trình Đan Đình bán tín bán nghi: “Anh đừng có dọa tôi, anh là một người bình thường thì có tài nguyên gì? Tôi đã lăn lê bò lết chỗ này bao nhiêu năm, đến
bây giờ còn chưa mời được một khách quý nào. Nói xem, anh mời ai?”
Giang Sách cố ý nói mập mờ: “Nói ra sớm quá sẽ không còn kinh ngạc và mừng rỡ, có điều tôi cam đoan với cô, tất cả đều là cấp bậc thiên vương thiên hậu.”
Trình Đan Đình phạt cười: “Anh muốn nổ thì cứ nổ đi!”
Thời gian ba ngày lướt qua nhanh như chớp, đã đến ngày giải trí Ức Mạnh chính thức khai trương.
Ngày này, giăng đèn kết hoa, pháo nổ rộn ràng.
Từng chiếc xe thể thao xa hoa đỗ khắp nơi, toàn bộ những người trong giới thượng lưu của Giang Nam đều đồng ý đến góp mặt, xem tình hình.
Nhất là những người có công ty nằm trong ngành giải trí, mỗi một nhà đều phái người đến đây chúc mừng.
Bề ngoài là chúc mừng, trên thực tế là đến thăm dò thực lực của giải trí Ức Mạnh.
Bởi vì ai cũng nhìn ra mục tiêu của giải trí Ức Mạnh là khống chế giải trí Phách Khống, những người này muốn xem rõ thực lực của giải trí Ức Mạnh, để sau này dễ dàng đưa ra lựa chọn hợp tác.
Trường hợp như vậy, đương nhiên không thể thiếu phóng viên tin tức.
Sáng sớm tinh mơ, truyền thông khắp đều đã tề tựu đầy đủ, Trình Đan Đình dẫn một nhóm lãnh đạo của giải trí Ức Mạnh tổ chức cuộc họp báo.
Giang Sách không tham gia.
Tính cách anh là thế, không thích xuất đầu lộ diện như thế này, làm những trò ba hoa khoác lác.
Nhưng không phải là anh là người nhàn rỗi không có việc làm.
Giang Sách chỉ tiếp đón một người khách... Phó cục trưởng cục Công Thương Diêm Quan Vũ.
Mấy ngày trước bọn họ đã hẹn là sẽ cùng đến tham dự lễ khai trương của giải trí Ức Mạnh. Đương nhiên Diêm Quan Vũ sẽ không lỡ hẹn, sớm bảo thư ký lái xe đưa ông ta đến đây từ sớm.
Được Giang Sách tự mình đón tiếp, sau khi vào phòng kề đại sạch, có người xắp xếp chỗ ngồi, bưng trà rót nước.
Diêm Quan Vũ vẫn luôn gọn gàng trước sau như một, không có chút cẩu thả nào.
Ông ta chắp tay với Giang Sách cười nói: “Chúc mừng sự nghiệp của cậu thành công, có được trụ sở công ty giải trí lớn như vậy, sau này có thể sáng tác ra không ít tác phẩm hay để cho đám người phàm phu tục tử như chúng tôi thưởng thức.”
Giang Sách mỉm cười uống trà cùng ông ta.
Không bao lâu, cuộc họp báo do Trình Đan Đình tổ chức ở bên kia cũng kết thúc, cô ấy đi vào sảnh bên này để thương lượng với Giang Sách về việc liên quan đến cắt băng.
Lúc này, có người chạy tới nói: “Tổng giám đốc Trình, người của giải trí Phách không đến!”
“Ồ?"
Giang Sách và Trịn Đan Đình nhìn thoáng qua nhau, trong mắt mang ý cười.
Giải trí Phách không đến đây là chồn chúc tết gà... Không có ý tốt, bề ngoài là chúc mừng, nhưng thực tế là tới chế giễu.
“Đi, đi ra xem thế nào.”
Giang Sách để Diêm Quan Vũ ngồi nghỉ ngơi trước, rồi mình đi ra ngoài với Trình Đan Đình, vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy một hàng người ngùn ngụt khí thể bước vào.