“Vậy à? Không thừa nhận cũng không sao, tôi không quan tâm.” Hoa Tưởng Dung hếch mặt coi thường Nhiếp Tranh: "Tôi chỉ đang nghĩ, để có thể thuyết phục được giám khảo chính, ông sẽ thể hiện tài năng gì nhỉ?”
Không lâu sau, giám khảo chính bước ra, Hoa Tưởng Dung và Lưu Sùng vội vàng đứng dậy thể hiện sự tôn trọng.
Nhưng Giang Sách lại vẫn cứ ngồi, vốn không hề có ý định đứng dậy.
Hoa Tưởng Dung trừng mắt nhìn Giang Sách: "Không thấy ban giám chính đến rồi sao? Còn ngồi đấy như một ông cụ, có hiểu phép tắc không?"
Khuôn mặt Giang Sách vô cảm.
Ngược lại, giám khảo chính dường như hơi thấp thỏm, anh ta chỉnh lại cổ áo, thông báo: “Các nghi thức rườm rà thì thôi bỏ qua, hai người nào đến để phỏng vấn ký hợp đồng vậy?”
Hoa Tưởng Dung và Nhiếp Tranh ra mặt.
Giám khảo chính nói: “Được, vậy ưu tiên con gái trước nhé.”
Nhiếp Tranh đứng sang một bên.
Hoa Tưởng Dung kiêu ngạo nói: “Có lẽ không cần phải nói, anh cũng biết tôi là ai rồi chứ? Tôi chính là Hoa Tưởng Dung, dạo này là chị đại trong giới livestream và phụ trách lưu lượng. Thành thạo ca hát, nhảy múa và đóng phim. "
Giám khảo chính gật đầu: “Vậy thì biểu diễn một chút tài năng đi."
“Được.”
Đầu tiên Hoa Tưởng Dung biểu diễn nhảy một điệu múa cổ phong, sau đó còn hát bài “Khung cửa sổ”.
Sau khi màn trình diễn tài năng kết thúc, cổ của Hoa Tưởng Dung sắp ngẩng cao lên tận trên trời rồi, tự cho rằng khả năng ca hát nhảy múa của cô ta là đỉnh nhất, bởi vì trước đây trong quá trình phát sóng trực tiếp, chỉ cần cô vừa hát vừa nhảy lập tức sẽ có vô vàn bình luận.... Và có những thổ hào điên cuồng tặng quà.
Fan hâm mộ nào cũng khen ngợi cô tài nghệ song toàn.
Nhưng...
Giám khảo chính thì không có quá nhiều cảm xúc, thờ ơ hỏi: “Chỉ thế thôi à?”
Chỉ thế?
Hoa Tưởng Dung có hơi không vui: “Sao hả, tôi biển diễn không hay à?”
Ban giám khảo mỉm cười: “Cũng không đến mức tệ, chỉ ở mức trung bình, không có khác biệt gì nhiều so với những người mới học. Điệu múa khi nãy cô biểu diễn rất hời hợt, động tác cứng nhắc, thậm chí còn hát sai khá nhiều nốt. Chỉ có thể nói là mạnh hơn những người bình thường một chút thôi, nhưng còn cách hay khá xa đấy.”
Hoa Tưởng Dung sững sờ.
Từ sau khi cô ta dấn thân vào con đường nghệ sĩ, trước giờ chưa từng bị chê bai, nghe được đều là những lời khen ngợi.
Hôm nay bị giám khảo chính nhận xét như vậy, trong lòng cảm thấy hơi buồn bã.
“Vậy ý của anh là?”
Giám khảo chính dùng bút đỏ gạch một dấu gạch chéo trên tờ giấy: “Xin lỗi, tài năng của cô không đạt yêu cầu ký hợp đồng của chúng tôi. Thực ra thì tài năng là cái sau đó, không đạt yêu cầu được huấn luyện và đào tạo, nhưng tính cách của cô quá kiêu căng, không đủ đạo đức nghệ thuật, vậy nên... Công ty chúng tôi không thể ký hợp đồng với cô, một lần nữa xin lỗi.”
Hoa Tưởng Dung tưởng chừng như tức phát điên.
Vốn nghĩ rằng mọi thứ đều thuận lợi chỉ là đi theo quy trình, sao giờ lại bị từ chối ký kết chứ?
“Này, rốt cuộc cô có hiểu không vậy?”
“Tài năng, đạo đức nghệ thuật thì có tác dụng gì chứ? Tôi xinh đẹp đáng yêu, giọng nói ngọt ngào như vậy, còn có lượng fan đông đảo. Anh tự lên Weibo tìm kiếm xem, tôi là tài khoản có cả triệu fan hâm mộ đấy!”.
“Không ký hợp đồng với tôi là một tổn thất rất lớn với công ty giải trí Ức Mạnh của các người.”
Giám khảo chính bật cười lắc đầu, không nói gì.
Người quản lí vội vàng kéo Hoa Tưởng Dung lại, mỉm cười với giám khảo chính: “Chuyện này... Thật ra ngay từ đầu chúng tôi đã...”
Anh ta muốn nhắc nhở giám khảo chính rằng hợp đồng của Hoa Tưởng Dung thực ra đã được định sẵn ngay từ đầu rồi.