Tâm trạng Giang Sách vô cùng tốt, không nói đến tình hình công ty phát triển mạnh mẽ, còn lấy được chiếc xe tốt như này.
Mặc dù Giang Sách không quá nhiều ham muốn hưởng thụ vật chất nhưng cũng không kiềm chế được sự vui sướng trong lòng.
Reng reng reng...
Reng reng reng...
Giang Sách cầm điện thoại lên nhìn, là vợ anh Đinh Mộng Nhiên gọi tới, thời gian gần đây hai vợ chồng anh bận bịu nhiều việc, một người bận chuyện công ty, một người bận chuyện dòng họ, đã rất lâu không tâm sự cùng nhau rôi.
"Alo, Mộng Nhiên, sao vậy?"
"Giang Sách, bây giờ anh có rảnh không? Có thể tới công ty mẹ đón em về không? Lốp xe của em không biết tại sao lại thủng rồi."
"Được, đến ngay đây."
Hai mươi phút sau, xe dừng ở gần công ty mẹ.
Giang Sách đi bộ về phía công ty, từ xa đã nhìn thấy Đinh Mộng Nhiên đang Ỗđứng chờ ở cửa, đồng thời ở bên cạnh cô còn có một người đàn ông, thỉnh thoảng lại ghé sát đầu sát vào người Đinh Mộng Nhiên.
Biểu tình chán ghét của Đinh Mộng Nhiên lộ ra rõ ràng, dịch về phía bên cạnh.
Nhưng người đàn ông kia lại không hề biết xấu hổ theo sát, tiếp tục duy trì khoảng cách vô cùng gần với Đinh Mộng Nhiên, đôi mắt gian tà hận không thể dính lên người cô.
Giang Sách nhíu mày, trong mắt xẹt qua tia giận dữ.
"Giang Sách, anh đến rồi!" Thấy Giang Sách tới, Đinh Mộng Nhiên giống như tìm được cứu tinh, nhanh chóng chạy tới ôm lấy cánh tay Giang Sách.
Người đàn ông kia nhìn Giang Sách rồi cười lạnh một tiếng, dáng vẻ khinh thường.
"Đây chính là Giang Sách cái tên ở rể nhà em à?" Người đàn ông kia hỏi.
Vẻ mặt Đinh Mộng Nhiên không thoải mái, lạnh lùng trả lời: "Đây chính chồng tôi Giang Sách, anh ấy cố ý tới đón tôi, Tổng giám đốc Tôn, anh có thể đi rồi."
Giang Sách dường như tùy ý hỏi một câu: "Anh ta là ai?"
Đinh Mộng Nhiên giới thiệu: "Tôn Tuấn Phong, Chủ tịch hội đồng quản trị doanh nghiệp Vũ Quan, có hạng mục hợp tác trên phương diện thương mại với nhà họ Đinh chúng ta."
Từ trước tới nay, Tôn Tuấn Phong vẫn luôn thèm muốn Đinh Mộng Nhiên, nhưng vẫn không tìm thấy cơ hội xuống tay.
Vừa nhìn thấy lốp xe của Đinh Mộng Nhiên bị hỏng liền nhất quyết xin xỏ muốn đưa Đinh Mộng Nhiên về nhà.
Vì thế Đinh Mộng Nhiên mới lo lắng bảo Giang Sách đến đón.
Tôn Tuấn Phong đánh giá Giang Sách từ trên xuống dưới, nhìn thấy anh mặc đồ vỉa hè rẻ tiền, khinh thường nở nụ cười.
"Tôi nói này cô Đinh, tôi thật sự nghĩ không ra, một người phụ nữ xinh đẹp thông minh như em, tại sao lại phải gả cho loại phế vật như này?"
"Muốn tiền không có tiền, muốn địa vị không có địa vị, nghe nói còn luôn ở nhà của em."
"Quả thực là nỗi nhục của đàn ông mà."
Đinh Mộng Nhiên tức giận nói: "Tôi gả cho người nào, dường như không liên quan gì đến anh hết?"
"Đúng là không liên quan, tôi chẳng phải là đang quan tâm em sao?"
Tôn Tuấn Phong cười nói: "Vậy thì nhân cơ hội lần này để nói đi, lốp xe của em hỏng rồi, cần người đưa đón, em nhìn tên chồng vô dụng này của em, thế mà lại đi bộ tới, đây gọi là đưa đón à? Thế này chẳng phải là bảo em cùng anh ta bắt taxi về nhà sao?"
"Thân phận ngài tôn quý như thế lại còn tranh cao thấp với một tên vô dụng như vậy, không khó coi à? Truyền ra ngoài sợ rằng không tốt cho danh tiếng của ngài đâu."
Đinh Mộng Nhiên tức đến run người.
Vốn tưởng rằng Giang Sách đến rồi thì đối phương sẽ bớt tác quái một chút, ai biết được là sau khi Tôn Tuấn Phong thấy Giang Sách đến lại trở nên càng ngông cuồng hơn.
Tôn Tuấn Phong nói tiếp: "Nếu không thì như này đi, cô Đinh, em ngồi xe của tôi, tôi đưa em về nhà, tên chồng vô dụng này của em cứ để anh ta tự bắt taxi về là được."
Chuyện này là sao?
Ở ngay trước mặt chồng người ta, muốn đưa vợ người ta về, xong còn muốn người ta biến đi.
Đây là muốn ở một mình với vợ của người ta, thiết lập không gian riêng của hai người sao?