Câu chuyện xúc động lòng người như vậy, càng làm cho Đinh Mộng Nghiên động lòng hơn.
Ban đầu cô đã không có sức chống cự với sợi dây chuyền phỉ thúy này, lại thêm câu chuyện xưa cảm động, Đinh Mộng Nghiên hận không thể mua nó ngay lập tức.
Nhưng cô biết, như vậy một sợi dây chuyền như vậy chắc chắn có giá xa xỉ.
Ở đây có mấy chục, gần một trăm khách hàng, dáng vẻ vừa nhìn đều rất có tiền, dù thế nào cũng không đến lượt cô.
Tôn Tuấn Phong nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô, cố ý hỏi: “Cô Đinh, tôi thấy hình như là cô rất thích sợi dây chuyền này sao?”
Đinh Mộng Nghiên Vốn định thề thốt phủ nhận.
Nhưng có thật sự không phủ nhận được!
LE
Cô không nói gì, điều này đồng nghĩa là cam chịu, bởi vì cô thật sự rất thích.
Thích thì càng dễ làm!
Tôn Tuấn Phong vui tươi hớn hở nói: "Hoa tươi xứng với người đẹp, người phụ nữ xinh đẹp như cô Đinh đương nhiên mới xứng đối với sợi dây chuyền phỉ thúy động lòng người như thế. Nếu cô Đinh thích, vậy để tôi mua tặng cho cô đi.”
"Ha?"
Đến lúc này Đinh Mộng Nghiên mới nhận ra mình đã mắc lừa.
Cô thích là thật, nhưng vốn dĩ là không cần anh ta mua cho!
Người chủ trì cũng đã nói, hy vọng sợi dây chuyền này sau khi được mua sẽ tặng cho người phụ nữ anh thích, nắm tay cả đời, truyền lại tình yêu chân thành tha thiết này.
Cô có quan hệ khí gì với Tôn Tuấn Phong, mà cần Tôn Tuấn Phong mua cho?
Cho đến bây giờ, Đinh Mộng Nghiên mới nhận ra chuyện này không đúng, một khi Tôn Tuấn Phong mua sợi dây chuyền, rồi giả vờ tặng cho cô ngay trước mặt nhiều người ở đây, đến lúc đó thì sẽ không dễ giải thích được.
Không tính đến chuyện hao tổn danh dự của cô, ngộ nhỡ chọc giận Giang Sách, ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng thì phải làm sao đây?”.
Nghĩ đến đây, Đinh Mộng Nghiên đã thấy hơi hối hận vì sao vừa nãy không nói thẳng là không thích?
“Chuyện là... Không cần đâu, tôi.”
Tôn Tuấn Phong tuyệt nhiên cho cô có cơ hội, dứt khoát nói: “Có gì mà không cần? Cô Đinh, chẳng lẽ cô cho rằng tôi không có tiền? Không mua được nó?”
Anh ta liếc mắt nhìn Giang Sách đầy khinh thường, rồi cười khẩy nói: “Xin cô cứ yên tâm, Tôn mỗ tôi tuy không phải là người đại phú đại quý gì, nhưng mà trong túi vẫn có ít tiền. Chỉ một sợi dây chuyền phỉ thúy mà thôi, tôi vẫn mua nổi. Không giống như một vài người, ở nhà của vợ, ăn nhờ nhà vợ, giống như là sâu mọt làm người khác thấy buồn nôn.
Lời này rõ ràng là đang châm chọc Giang Sách
Nhưng xấu hổ là Giang Sách mắt điếc tai ngơ, còn cúi đầu gắp đồ ăn, giống như là lời của đối phương không liên quan chút gì đến anh cả.
Tôn Tuấn Phong cười lạnh: “Đúng là một người để tiện, không biết xấu hổ, khó trách còn có thể ăn cơm mềm đến bây giờ. Cô Đinh, tôi thật sự cảm thấy đau xót cho cô.”
Đinh Mộng Nghiên đã tức giận đến mức run lên, nếu không phải ở đây đông người, cô đã chửi ầm lên.
Cô liếc mắt nhìn Giang Sách một cái, sau khi nhìn thấy Giang Sách vẫn chẳng quan tâm như trước, ngồi yên dùng bữa.
Trong lòng Đinh Mộng Nghiên cảm thấy đau khổ.
Thầm nghĩ Giang Sách đến bao giờ mới có thể sửa lại tính cách này đây?
Đã bị người ta cưỡi lên đầu lên cổ dắt mũi kéo đi, tại sao còn không nổi giận? Khí phách của đàn ông đã đâu mất rồi?
Lúc này, người chủ trì trên sân khấu lại nói tiếp: “Giá trị của phỉ thúy tất cả mọi người cũng đã biết, dây chuyền phỉ thúy này có phẩm chất hoàn hảo, tỉ lệ không tệ, phỉ thúy cũng là loại được lựa chọn tốt nhất, hơn nữa được làm bằng tay đầy cẩn thận, cho nên giá trị có hơi cao. Có điều với các vị đang ngồi ở đây thì hẳn không phải là chuyện lớn.”
“Giá khởi điểm tám triệu tệ, một lần tăng giá không được thấp hơn năm trăm nghìn. Bây giờ chính thức bắt đầu đấu giá!”
Một sợi dây chuyền bán tám triệu tệ.