“Đúng vậy, tôi ghét nhất là những phim rác do những minh tinh không có diễn xuất còn thích làm diễn viên chính đóng, xem xong là thấy ác cảm”
Chiều hướng dư luận được công ty Giải trí Ức Mạch kiểm soát chặt chẽ.
Fan cuồng không mời mà đến càng lúc càng nhiều.
Bản thân bộ phim có chất lượng rất tốt, nữ chính Lăng Dao không những có kỹ năng diễn xuất mà ngoại hình cũng rất xinh đẹp, lập tức chiếm được trái tim của đại bộ phận các trạch
nam.
Trạch nam, hay những chàng trai thích ru rú ở nhà chính là như vậy, bọn họ sẽ không chỉ thích một ngôi sao nữ.
Bọn họ là kiểu người ai xinh đẹp thì sẽ thích người đó.
Bọn họ có thể xem phim Lâm Hân Duyệt đóng, cũng có thể xem phim Lăng Dao động, không có bất cứ sự xung đột nào.
Dưới sự đề cử của một lượng lớn các fan cuồng không mời mà đến, cộng thêm chất lượng của bản thân bộ phim đủ cứng, “Định mệnh đến tô điểm cho em” đã làm một cú nghịch chuyển, từ ngày đầu tiên phát sóng lượt truy cập rất ảm đạm cho đến ngày hôm nay trở thành bộ phim càng ngày càng được khán giả đón nhận.
Trong mấy ngày tiếp theo, lượng phát sóng ngày càng tăng cao!
Thậm chí còn đẩy lượt tải app xuống của Video Mạn Bá lên đến đỉnh cao, rút ngắn khoảng cách với ba trang web video kia và dường như còn sắp đuổi kịp.
Công ty giải trí Ức Mạch đã hoàn toàn trở mình!
Trong phòng làm việc.
Giang Sách vẫn bình thản ngồi trên ghế sô pha, bình tĩnh nhìn sự biến động của số liệu.
Trình Đan Đình cười tươi rói: “Tổng giám đốc Giang, kế sách của anh đúng là rất lợi hại, coi như tôi đã phục anh rồi. Dưới một sự khởi đầu đầy bất lợi như thế mà anh vẫn lấy được cục diện, lật ngược thế cờ!”
Giang Sách hờ hững đáp: “Đừng nôn nóng, đây mới chỉ là mở đầu thôi, kịch hay vẫn nằm ở phía sau!”
Trình Đan Đình nghi hoặc nhìn anh, hỏi: “Tổng giám đốc Giang, anh lại muốn làm gì?”
Giang Sách mỉm cười, không lập tức trả lời câu hỏi đó ngay mà hỏi sang một câu không liên quan.
“Trong công ty còn là trà không?”
“Lá trà ư? Còn”
“Cô đi lấy một ít tới đây, chuẩn bị thêm nước nóng nữa, sẵn sàng pha trà bất cứ lúc nào.”
“Anh có khách hả?”
“Tạm thời thì chưa, nhưng sẽ có ngay thôi.”
Anh vừa dứt lời, thư ký đã bước vào, thông báo: “Giám đốc Trình, tổng giám đốc Giang, ông chủ của Video Cơ Dị - Viện Hữu Xương muốn gặp hai người ạ.”
“Viên Hữu Xương? Anh ta đến đây làm gì?” Trình Đan Đình thấy hơi khó hiểu.
“Anh ta ư, anh ta là vị khách mà tôi đang đợi đấy. Mời anh ta vào đi.” Giang Sách nói.
Một lúc sau, Viên Hữu Xương được mời vào phòng làm việc.
Lúc này trên khuôn mặt anh ta tràn ngập ý cười, nhưng ai cũng có thể nhìn ra nụ cười đó hơi giả tạo, đằng sau vẻ tươi cười ấy là một sự chua xót và cay đắng.
“Uầy, tổng giám đốc Giang, giám đốc Trình, chúng ta lại gặp nhau rồi." Viên Hữu Xương chủ động tiến đến chào hỏi.
Vì chuyện lần trước mà Trình Đan Đình không muốn bắt chuyện với anh ta lắm nên cố ý bước tránh sang một bên.
Giang Sách lại tỏ ra rất bình tĩnh.
“Ông chủ Viên, cơn gió nào đưa anh đến đây vậy?”
“Khà khà, không có chuyện gì thì không thể đến đây gặp bạn cũ sao?”
Trình Đan Đình nghe mà buồn nôn.
Bạn cũ? Ai là bạn cũ của anh ta cơ? Đúng là tự dát vàng lên mặt mình.