Sau khi hai người tách ra, Giang Sách lập tức cho người gọi Lăng Dao đến văn phòng của mình.
Giang Sách nhìn Lăng Dao, quả nhiên phát hiện ra sắc mặt của cô ấy không ổn.
Không có tinh thần lạc quan tiến về phía trước như thường ngày, ngay cả ánh mắt nhìn mọi người cũng là ánh mắt lảng tránh, như thể đang sợ hãi điều gì đó.
Hơn nữa lại cứ bị phân tâm, không biết đến tột cùng trong lòng cô ấy đang nghĩ gì.
Như Nhậm Chỉ Lan đã nói, Lăng Dao đang gặp rắc rối.
Giang Sách bình tĩnh hỏi: "Lăng Dao, lớp diễn xuất của cô hôm nay có vẻ không được tốt lắm."
Lăng Dao cúi đầu nói: "Tôi xin lỗi, tổng giám đốc Giang, đó là vì tôi không lĩnh hội được điều cốt yếu trong lời dạy của cô giáo Nhậm. Lần sau nhất định tôi sẽ lắng nghe cẩn thận."
Giang Sách nở nụ cười.
"Cô không lĩnh hội được điều cốt yếu, hay là hoàn toàn không có lòng dạ để lĩnh hội?"
"Hả? Tổng giám đốc Giang, lời này của anh là có ý gì?"
Giang Sách thở dài: "Lăng Dao, đừng giấu giếm nữa. Mọi người đều có thể thấy được cô đang có chuyện bận tâm. Nếu cô không tiện nói chuyện với người ngoài thì cứ nói với tôi đi. Cứ giữ mãi trong lòng cũng không tốt đâu."
"ẶC.."
Lăng Dao cắn môi, trong lòng rối rắm hồi lâu mới chậm rãi nói: "Thật ra là tôi... tôi... mẹ tôi bị bệnh."
Lăng Dao nói: "Gần đây, mẹ tôi bị ốm phải nhập viện và cần một khoản chi phí phẫu thuật rất lớn. Tiền của gia đình đã sử dụng hết rồi, đang thương lượng xem có nên bản nhà hay không. Tôi rất lo lắng về việc này."
"Thì ra là thế."
Giang Sách tùy tay xé một tấm chi phiếu: "Phỉ phẫu thuật là bao nhiêu?"
"Hai... trăm vạn tệ."
Không chút do dự, "soạt soạt” mấy cái, Giang Sách đã hạ bút viết hai trăm vạn vào tờ chi phiếu, đưa cho Lăng Dao.
"Cầm đi."
"Cái này... Tổng giám đốc Giang, tôi..."
“Cô không cần ngại, cầm lấy đi.” Giang Sách nói: “Đương nhiên là tiền này không cho không cô. Cô phải tập trung luyện tập, làm phim tốt hơn, tương lai chờ cô kiếm được nhiều tiền hơn thì trả lại cho tôi."
"Cảm ơn anh!"
Lăng Dao cúi đầu thật sâu, cầm lấy tờ chi phiếu, liên tục nói lời cảm ơn rồi rời khỏi văn
phòng.
Giờ nghỉ trưa.
Khi những người khác đang ăn uống ngủ nghỉ, Lăng Dao lặng lẽ rời khỏi công ty một mình.
Cô ấy gọi một chiếc taxi và đến một quán bar gần đó.
Quán bar Lão Dương.
Lăng Dao đeo khẩu trang và đội mũ vì sợ bị người khác nhận ra. Sau khi đẩy cửa bước vào, cô ấy phát hiện có một đám đông đàn ông đang uống rượu thỏa sức.
Cô ấy rất chán ghét môi trường như vậy.
Nhưng bất đắc dĩ, cô ấy phải đến.
Lăng Dao quan sát xung quanh rồi bước vào bên trong, khi đi đến quầy pha chế, một bàn tay vươn tới vỗ nhẹ vào vai cô ấy.
"A!"
Lăng Dao sợ hãi né tránh, khi nhìn lại thì mới mới phát hiện người vừa vỗ vai mình chính là người cô ấy đang tìm - Mạc Thiếu Hồng.
Mạc Thiếu Hồng vui tươi hớn hở nói: "Tôi biết cô nhất định sẽ tuân thủ lời hứa mà đến tìm tôi. Như thế nào, có mang tiền đến không?"
Lăng Dao lạnh mặt, vươn tay nói: "Đưa USB cho tôi."
"Cô đưa tiền cho tôi trước, tôi sẽ đưa USB cho cô."
"Anh!"
Không còn cách nào khác, Lăng Dao đem tấm chi phiếu hai trăm vạn tệ mà Giang Sách cho cô ấy đưa cho Mạc Thiếu Hồng.
Khi Mạc Thiếu Hồng nhìn thấy tấm chi phiếu có mệnh giá lớn như vậy thì hưng phấn đến mức không kìm chế được, sung sướng khua tay múa chân.
“USB!” Lăng Dao khẽ rít lên.
“Cầm lấy.” Mạc Thiếu Hồng đưa cái ổ USB cho Lăng Dao.
"Anh không còn bất kỳ bản sao nào khác nữa chứ?"
"Đương nhiên, tôi không phải loại người ti tiện, bỉ ổi như vậy. Sau khi lấy tiền, từ nay về sau chúng ta sẽ không liên quan gì đến nhau nữa."
Lăng Dao khịt mũi, cất ổ USB flash vào túi, vừa định rời đi thì Mạc Thiếu Hồng đưa tay cởi mũ và khẩu trang của cô ấy xuống.