Chiếc xe nhanh chóng sẵn sàng, Tân Uyển để người hầu tiếp tục chăm sóc Tân Tử Dân, còn cô ấy tự mình lái xe đến công ty giải trí Ức Mạch một chuyến.
Suốt dọc đường làng Tân Uẩn như lửa đốt.
Nhìn thấy trạng thái kia của ba, cô không biết khi nào sẽ qua đời.
Đều trách cô không tốt.
Nếu như cô không cố chấp theo ý mình, nếu cô không kiên trì tin lời của Thạch Văn Bỉnh thì Tân Tử Dân sẽ không rơi vào kết cục như bây giờ.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Tân Uẩn càng ngổn ngang cảm xúc.
Cảm thấy chính mình đã “mưu sát” ba mình.
Kitttt
Một chiếc xe Lincoln màu đen lái tạt qua, ngang ngược chắn giữa đường. Tân Uẩn không thể không dừng xe lại, bánh xe ma sát với mặt đường tạo ra một vết hằn dài.
Phanh xe đột ngột khiến Tân Uẩn suýt chút nữa đập đầu vào lưng ghế ngồi phía trước.
Cô ấy tức giận hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Thưa cô, có một chiếc xe đột nhiên lao ra giữa đường, không thể đi tiếp được ạ!”
Tính mạng của Tân Tử Dân đang trong lúc nguy cấp, đúng lúc cấp bách lại nhảy ra một chiếc xe cản đường khiến Tân Uẩn tức nổ phổi.
Cô ấy mở cửa xe, đi thẳng đến xe trước mặt.
Trước giờ cô ấy vẫn luôn giữ lý trí nhưng lúc này cũng không nhịn nổi nữa mà mở miệng mắng người: “Anh có biết lái xe không thể? Anh chặn đường người ta rồi đấy, có biết không? Mau lái xe đi, tôi còn có chuyện gấp!”
Chiếc xe Lincoln không nhúc nhích.
cửa sau xe mở ra, một người đàn ông ngồi trên ghế phía sau xe, trong tay còn cầm một quyển sách.
Người kia là Giang Sách, quyển sách là “Bát quái khí châm”.
Tân Uẩn đứng ngẩn ra.
Giang Sách cười, bình thản nói: “Còn đợi gì nữa? Mau lên xe, xe của tôi nhanh hơn xe cô”
“À...
Tân Uẩn không nói gì nữa, cứ thế lên xe của Giang Sách, sau đó xe chạy về hướng y quản của nhà họ Tân.
Trên xe.
Tân Uẩn hỏi: “Anh không về à?”
Giang Sách bình tĩnh nói: “Vốn định quay về nhưng tôi lại nghĩ chắc chắn cô sẽ đến tìm tôi, nếu tôi về sẽ trì hoãn thời gian, nhỡ bệnh tình của ba cô có chuyển biến đột ngột gì đó biết phải làm sao?”
Mặt Tân Uẩn hơi ửng hồng, hơi ngại ngùng.
“Vừa rồi tôi dùng những lời kia nói với anh mà anh vẫn còn suy nghĩ cho nhà tôi nữa? Xin lỗi anh.”
“Không có gì, tôi cũng không phải làm vì cô.” Giang Sách nói sự thật: “Tôi làm vậy vì Tân Kỳ thôi, dù sao đó cũng là ba của Tân Kỳ, kể cả tôi có giận hơn nữa cũng không thể lấy ba của chiến hữu ra trút giận được.”
Trong lúc nói chuyện, xe đã dừng lại.
Giang Sách và Tân Uẩn lần lượt xuống xe, đi vào trong y quản, đến trước giường bệnh của Tân Tử Dân.
Lúc này bệnh tình của Tân Tử Dân đã nghiêm trọng hơn nhiều, ý thức đã mơ hồ, hơi thở nặng nề. Nhìn dáng vẻ đó chắc hẳn cũng không sống được bao lâu nữa.
“Nếu Tân Kỳ nói không sai thì trang cuối cùng có thể cứu người” Giang Sách nói, đưa quyển sách cho Tân Uẩn.
Tân Uẩn cũng không khách sáo nữa, cũng không để ý đến mối hận với anh trai, lúc này còn thứ gì quan trọng hơn cứu sống ba mình chứ?
Cô ấy nhanh chóng lật đến trang cuối.
Chương cuối cùng của “Bát quái khí châm” là “cửu dương thiện”.
“Bệnh hàn tổ truyền nhà họ Tân khó trị tận gốc là bởi vì khí lạnh trong người không chỉ đơn thuần là khí lạnh.”
“Nếu như dùng phương pháp làm nóng bình thường để điều trị, khí lạnh sẽ bị đồng hóa thành khí nóng, dẫn đến cơ thể nóng bức vô cùng. Nếu như lúc này dùng phương pháp làm lạnh để điều trị thì khí nóng lại trở về thành khí lạnh”.
“Luồng khí này gặp lạnh trở lạnh, gặp nóng biến nóng, lơ lửng không cố định, không thể loại trừ. Đây là bệnh di truyền nguy hiểm nhất của nhà họ Tân. Nếu như cứ cố gắng chữa đi. chữa lại không những không chữa khỏi được mà ngược lại còn làm cho cơ thể bị giày vò đến tàn tạ, người cũng mất mạng theo.”
“Bởi vì vậy, tôi sáng tạo ra phương pháp chữa trị Cửu Dương”.