Bây giờ đã biết được sự thật, Tân Uẩn dần thấy tự trách, tất cả giận hờn đối với anh trai đều tan biến, sự sùng bái thuở nhỏ dành cho anh tự nhiên lại quay trở lại.
Tân Tử Dân cười khổ lắc đầu: “Đúng là số mệnh mà! Nhưng nghe cậu kể những gì Tân Kỳ đã làm ở biên cương phía Tây, nó không những không làm nhà họ Tân mất mặt mà còn là anh hùng của quốc gia, cái chết của nó cũng có ý nghĩa. Hơn nữa, nó còn dựa vào sức mình mà tìm được cách chữa căn bệnh di truyền này, Tân Kỳ thật sự là niềm tự hào của nhà họ Tân chúng tôi!”
Đứa trẻ đã từng bị cả gia tộc xem thường cuối cùng cũng được mọi người công nhận lại.
Giang Sách nói tiếp: “Trước lúc ra đi Tân Kỳ có hai tâm nguyện. Tâm nguyện đầu tiên là chữa khỏi được căn bệnh di truyền của gia đình, tâm nguyện thứ hai là giao “Bát quái khí châm”. cho người trong gia tộc, sau này có thể phát huy tác dụng. Bây giờ tôi giao lại cuốn sách cho hai người, nhiệm vụ của tôi cũng hoàn thành rồi.”
Tân Tử Dân và Tân Uẩn nhìn nhau một cái, cả hai đều lộ vẻ mặt đau thương.
Tân Tử Dân nói đầy bất đắc dĩ: “E là cậu vẫn chưa thể hoàn thành nhiệm vụ rồi.”
“Hả? Sao vậy?”
“Bởi vì “Bát quái khí châm” dựa theo “khí thuật” cực kỳ đặc biệt của nhà họ Tân mà biến hóa ra. Tân Kỳ cũng không biết được tài năng thiên bẩm của thằng bé cao đến chừng nào. Hơn trăm năm nay nhà họ Tân trừ những tổ tiên thành lập gia tộc có “khí” thì những người đời sau đều không có, mãi đến khi Tân Kỳ ra đời.”
Tân Tử Dân nói: “Tân Kỳ là người duy nhất có “khí”. Loại y thuật này cũng chỉ có nó mới có thể luyện đến thành thạo. Những người khác luyện cũng không đến đâu, học chơi chơi thì còn được, còn muốn tinh thông nắm vững là không thể. Vậy nên làm sao mà phát huy tác dụng được chứ?”
Tân Uẩn gật đầu: “Ví dụ như tôi vừa sử dụng trang “Cửu dương” ở cuối sách kia, thật ra tôi cũng chỉ có thể làm được đến sáu mươi phần trăm hiệu quả, nếu như có thể làm theo sách một trăm phần trăm thì có lẽ bây giờ ba tôi đã có thể xuống giường đi lại bằng băng rồi.”
Lúc này Giang Sách mới ý thức được vấn đề.
Hóa ra cuốn sách y thuật này mặc dù xuất chúng nhưng ngoài Tân Kỳ ra thì gần như không có ai có thể luyện được?
Vậy chẳng phải là thành quả nghiên cứu cả đời của anh ấy cũng chỉ đành bỏ đi sao?
Giang Sách nhíu mày suy nghĩ.
Sự khó chịu trong lòng làm anh cảm thấy hơi tức giận, khí tức trên người thoắt ẩn thoắt hiện, người bình thường không thể nhìn ra được. Nhưng đối với người có y thuật cao thâm như Tân Tử Dân, ông ấy chỉ cần nhìn qua là thấy luồng khí này.
“Cậu Giang, cậu.”
Tân Tử Dân kích động nói: “Trên người cậu có “khí” kìa!”
Giang Sách ngẩn người, anh cũng không biết trên người mình lại có thứ đó.
Tân Tử Dân nói: “Cậu Giang, cậu cảm nhận thật kỹ lại xem, có phải trong người cậu cũng có “khí” đang chuyển động, khi cậu sắp bộc phát, luồng “khí” này sẽ khiến cậu có thể phát ra sức lực lớn hơn?”
“Đó là “khí” sao?” Giang Sách nói: “Năm xưa giáo quan cũng nói với tôi lời tương tự như vậy. Ông ấy nói khả năng thiên bẩm của tôi không phải tầm thường nên đã dạy tôi cách kiểm soát lực lượng này, vì vậy nên về mặt chiến đấu tôi càng mạnh hơn những người khác. Thì ra đây chính là “khí”.”
Tân Tử Dân kích động nắm lấy hai cánh tay Giang Sách.
“Tốt quá, tốt quá rồi.”
“Cậu Giang, tôi sống đến chừng này tuổi, ngoài Tân Kỳ ra, cậu là người thứ hai có “khí” mà tôi gặp được.”
“Tâm huyết của Tân Kỳ cuối cùng cũng không bị uổng phí rồi.”
Giang Sách vẫn nhíu mày không thôi, thế nghĩa là sao?
“Ông Tân, ý của ông là...?”
Tân Tử Dân kích động nói: “Ý của tôi chính là để cậu học “Bát quái khí châm”, để nó được phát huy tác dụng!”
“Hả? Nhưng tôi là người ngoài ngành mà.”
“Này có sao đâu? Tôi sẽ dạy cho cậu y thuật nhà họ Tân, để y thuật của cậu đạt đến một trình độ nhất định, sau đó mới nắm giữ được “Bát quái khỉ châm”.
Cả Giang Sách và Tân Uẩn đều hơi kinh ngạc.