TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 288 “Như thế chẳng phải sẽ càng có lợi cho chúng ta sao?" 

 

La Thịnh vỗ ngực tự hào nói: "Chứ còn gì nữa, cô không tin thầy La này sao hả? Nói cho cô biết, bài hát này có thể chính là bài hát hay nhất mà tôi sáng tác từ trước đến giờ đó. Chỉ cần biểu diễn bài nhạc này trong buổi diễn cuối năm, tôi tin chắc cả đại sảnh sẽ ngập tràn tiếng hò reo cổ vũ của khán giả. Đến lúc đó nhé, việc đè bẹp “Tòng quân” chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, cứ chờ mà xem." 

Nét mặt Trình Đan Đình lộ rõ vẻ vui mừng hào hứng: "Thật biết ơn thầy La quá." 

“Ui chao, cô không cần phải khách sáo với tôi vậy đâu." 

Hai người vừa đi vừa nói cười vui vẻ, nhưng lại không ai để ý, bên trong một góc hành lang kia, có bóng dáng người nào đó vẫn đang lén la lén lút đứng nghe toàn bộ cuộc nói chuyện của hai người. 

Sau khi nghe xong cuộc nói chuyện đó, khóe miệng người kia khẽ cong lên để lộ một nụ cười khẩy. 

Không bao lâu sau, sắc trời dần chuyển màu đen. 

Giang Sách thu dọn đồ đạc rồi cũng rời khỏi văn phòng, về nhà như thường lệ. 

Nhưng anh vừa bước chân trước ra, sau lưng đã có người tới quét tước dọn vệ sinh, người nọ đổ toàn bộ đống đồ trong sọt rác ra, sau đó cũng rời khỏi văn phòng. 

Công ty giải trí Bá Khống, tại văn phòng chủ tịch. 

Bách Tin Hoành ngồi bắt chéo chân, trong tay anh ta đang bưng một ly rượu vang đỏ, vừa nhâm nhi vừa nói chuyện vui vẻ, nhìn thứ hạng của “Tòng quân” trên bảng xếp hạng, số liệu càng ngày càng tốt khiến tâm trạng anh ta cũng phấn khởi theo. 

Hoa Tưởng Dung và người quản lý Lưu Sùng cũng có mặt trong phòng, họ cùng nhau san sẻ niềm vui sướng mới trộm được. 

Bách Tin Hoành nói: "Lão già La Thịnh đó, dám từ chối lời mời viết ca khúc mới cho chúng ta sao? Mà cũng chẳng quan trọng nữa, dù gì thì đến cuối cùng, bài hát vẫn nằm trong tay chúng ta đấy sao? Mấy người thử nói xem, có phải hiện giờ lão già đó đang tức đến nỗi muốn nhảy bổ đi giết người không nhỉ? Ha ha ha ha." 

Hoa Tưởng Dung cũng hào hứng đáp lời: "Cái loại toàn lũ ngu xuẩn tụ họp lại với nhau như giải trí Ức Mạch kia thì làm gì có ai cao tay, mánh khóe tinh vi như tổng giám đốc Bách đây chứ? Chỉ biết khoác cái mác sáng tác vào rồi ra oai. Giờ ca khúc đã bị chúng ta phát hành rồi, bọn họ có muốn sáng tác ca khúc khác cạnh tranh thì cũng không có khả năng. Xem ra lần này chúng ta đã thắng đẹp họ rồi." 

Bách Tin Hoành thở phào một hơi. 

Sau bao nhiêu lần, cuối cùng anh ta cũng thắng được Giang Sách rồi. 

Ngẫm lại những lần thua thảm hại trước kia thật không tưởng tượng nổi, lần thằng này anh ta có thể cứu vãn một chút liêm sỉ cuối cùng của mình rồi. 

“Hừ, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi." 

“Ngày nào người của tôi còn trà trộn vào trong giải trí Ức Mạch ngu ngốc đó thành công thì ngày đó tin tức của bọn họ vẫn sẽ lọt vào tay tôi, dù sớm hay muộn cũng vậy." 

Hoa Tưởng Dung hỏi: "Nhưng mà tổng giám đốc Bách, anh không sợ giải trí Ức Mạch bắt được người mà anh cài vào để bí mật moi móc thông tin sao?" 

“Ha, bọn họ có năng lực làm được việc này không?" Bách Tin Hoành nói với giọng tự tin: "Người mà tôi sắp xếp thông minh không kém ai đâu." 

“Trừ phi bọn họ cho kiểm soát từng người với quy mô lớn, nếu không thì chắc chắn sẽ không thể tìm được." 

“Chưa kể, cũng sắp giao thừa đến nơi rồi, nếu giờ bọn họ tiến hành thanh lọc cả công ty với diện rộng như thế thì chỉ khiến công ty rối tung lên thôi, như vậy thì dù có tìm ra được nội giản cũng sẽ chịu tổn thất rất lớn." 

“Như thế chẳng phải sẽ càng có lợi cho chúng ta sao?" 

Mấy người ngồi trong đang trò chuyện thì đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên. 

“Vào đi." 

Cánh cửa mở ra, một người đàn ông thần bí đi vào, trong tay anh ta vẫn đang nắm mấy tờ giấy A4 bị vo vứt đi. 

Bách Tin Hoành nhìn thấy anh ta thì nhíu mày: "Thân phận của anh khá đặc biệt, nếu không có việc gì thì không cần chạy tới tìm tôi thế này đâu. Ban ngày anh đã tới đây một lần rồi, giờ lại tới nữa, cẩn thận bị tên khốn nạn Giang Sách kia phát hiện đấy" 

Người đàn ông nọ nói: "Chuyện này đương nhiên là tôi hiểu, nhưng tôi vừa mới lấy được một đoạn trong lời bài hát mà La Thịnh mới sáng tác, nên mới vội vã chạy về đây đưa cho anh." 

Đọc truyện chữ Full