“Các anh em, trước tiên giết chết tên khốn này đã, sau đó đối phó với hai người trong xe”
Trên thực tế, theo quan điểm của Kỳ Dương, dù Giang Sách lợi hại đến mấy thì cũng chỉ có một mình, lấy một địch trăm ư? Sao có thể làm được chứ?
Cho nên ông ta cảm thấy cùng lắm chỉ cần một phút là có thể đối phó xong Giang Sách, sau đó đi giải quyết cụ bà cũng chưa muộn.
Không thể không nói ông ta đã quá coi thường Giang Sách.
Khóe miệng Giang Sách lộ ra một nụ cười.
Vừa rồi khi có người bổ nhào tới, anh nhanh chóng nhảy từ trên xe xuống.
Bên cạnh có người cầm mã tấu chém thẳng vào đầu anh, kết quả là dao còn chưa tới, chân của Giang Thành đã tới trước, anh trực tiếp đá vào mặt người đó, khiến người đó bay xa chừng bảy tám mét.
Giang Sách thuận thế tóm lấy cây mã tấu.
Có mã tấu trong tay, sỨc Mạch tăng vọt.
Giang Sách cầm cây mã tấu chơi đùa như múa rồng múa phương, người khác vừa tới gần đã bị mã tấu chém đứt tay chân, một người một mã tấu, căn bản không thể ngăn lại được.
Còn muốn giết Giang Sách ư?
Ha ha, ngay cả đến gần còn khó nữa là.
Kỳ Dương còn nói giải quyết trận đấu chỉ trong một phút, đã năm phút trôi qua rồi, Giang Sách vẫn dồi dào sức Mạnh, những người bên cạnh anh đều đã nằm đầy đất.
Ông ta gấp đến mức giậm chân bình bịch.
“Lũ phế vật chúng mày đang làm gì thế?”
“Lên, lên hết đi.”
Dù sao cũng đông người, lớp trước ngã xuống, lớp sau còn có thể tiến lên, một đám cầm lấy mã tấu xông lên, thậm chí có người còn dùng cả dây thừng, móc khóa.
Nhưng vô ích, Giang Sách giống như một con cá chạch, cực kỳ gian xảo, căn bản không thể chặn lại được.
Lại năm phút nữa trôi qua, sức chiến đấu của Giang Sách vẫn nguyên vẹn như cũ, phía đối diện đã ngã xuống gần bốn mươi người, nếu cứ tiếp tục như vậy, cả đám trăm người cũng có thể bị Giang Sách giết sạch.
Mãi cho tới lúc này, Kỳ Dương mới ý thức được tình hình có phần không bình thường.
Ông ta nói về phía mọi người: “Được rồi, không cần giằng co với cậu ta nữa, trực tiếp ra tay với người trong xe đi, giải quyết người trong xe trước đã.”
Cuối cùng Kỳ Dương cũng tự ý thức được không thể để cho cảm xúc chi phối.
Trước hết làm chuyện chính mới là quan trọng.
Chỉ cần giết chết cụ bà và Kỳ Chẩn, vị trí chủ nhà của ông ta sẽ vững chắc.
Sau đó mới đối phó đến Giang Sách, nếu có thể đối phó thì đối phó, cho dù không thể đối phó thì dẫu sao Giang Sách cũng không phải mục tiêu của ông ta.
Đám thủ hạ sinh ra cảm giác sợ hãi với Giang Sách, vốn dĩ đã không muốn ẩu đả với Giang Sách, bây giờ nghe thấy mệnh lệnh thay đổi, ai nấy đều vui vẻ bổ nhào về phía chiếc xe.
Trong lòng Giang Sách sợ hãi, đây không phải kết quả mà anh muốn.
Bên trong xe.
Cụ bà thở dài một hơi: "Xem ra hôm nay bà già này nhất định phải chết"
Còn chưa dứt lời đã thấy một chiếc xe Lincoln màu đen đi tới, mở thông tất cả nẻo đường trước và sau, toàn bộ người của Kỳ Dương đều bị vây bên trong.
Sau đó, một đám người bước xuống từ trên xe Lincoln.
Tính sơ sơ có khoảng ba bốn trăm người.
Kỳ Dương ngẩn người, nhóm người này đến từ đâu đây? Ông ta không nhớ mình có nhiều người thế bao giờ.
Chẳng lẽ là người của chủ nhân dẫn tới.
Nhưng ngẫm lại thì không thể nào, chủ nhân sẽ không điều người ngoài đến can thiệp vào chuyện của gia tộc ông ta.
Rốt cuộc là ai?
Một đám người đồng nghìn nghịt bao vây lấy hiện trường.
Kỳ Dương và đám thủ hạ của ông ta đứng ngây ngốc, không dám nhúc nhích. Nếu đây là người một nhà thì tốt rồi, nhưng nếu là kẻ địch, vậy thì...
Nhưng đáng tiếc, điều tốt thì không linh, điều xấu lại linh.
Kỳ Dương đã đoán đúng, những người này quả thật là kẻ địch của ông ta.
Ông ta thấy toàn bộ những người đàn ông mặc vest này đều chắp tay chào đúng một người - Giang Sách.
“Chiến thần Tu La!”