Cung Tranh giật lấy đơn sa thải, trên đó viết rất rõ anh ta thật sự bị sa thải rồi.
Ngoài ra, điện thoại của anh ta cũng nhận được tin nhắn, thông báo ngày mai anh ta tới công ty nhận đơn bị cách chức.
Mọi chuyện đều đã chắc như đinh đóng cột.
“Không thể nào, không thể nào.”
“Tại sao tôi bỗng bị sa thải?”
“Tôi mới là giám đốc chi nhánh Giang Nam, tại sao tôi lại bị sa thải?”
Cung Tranh dở khóc dở cười, thật sự không biết nên nói gì cho phải, mới nãy anh ta còn đắc ý mỉa mai Giang Sách, luôn mồm sẽ rút tiền về.
Ai dè sau hai mươi phút, vị trí giám đốc của anh ta đã bị người khác thay thế.
Giang Sách đã nói trúng hết mọi chuyện.
Anh ta tuyệt vọng ngã khuỵu xuống sàn, khó mà chấp nhận kết quả này.
Để lên được vị trí giám đốc, anh ta đã khổ sở suốt mười năm trời, không biết nịnh bợ, tặng quà bao nhiêu người, ai dè vừa mới lên chưa được nửa năm, tiền còn chưa kiếm đủ đã bị sa thải.
Thua lỗ!
Thật sự quá thua lỗ!
Trong lòng Cung Tranh căm hận, tự dưng rảnh rỗi tranh giành vũng nước đục này làm gì? Sớm biết thế này anh ta đã không nghe lời Bách Tin Hoành, mà tài trợ luôn cho Giải trí Ức Mạch có phải tốt hơn không?
Anh ta cứ nghĩ hại người sẽ kiếm được nhiều tiền.
Ai ngờ lại làm mình thâm hụt.
Giang Sách lắc đầu hờ hững nói: “Tôi đã sớm khuyên anh rồi, nếu mới đầu anh chịu tài trợ thêm ba nghìn vạn thì đầu đến nỗi rơi xuống bước đường này. Mọi chuyện đều do anh gieo gió gặt bão.”
Có những người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Bọn họ hoàn toàn không nghe lọt lời nói của người khác, chỉ khi nào chuyện thật sự xảy ra bọn họ mới hối hận nhưng đã muộn màng.
Giang Sách cầm bản hợp đồng trên bàn lên đọc lướt qua rồi nói: “Bản hợp đồng này không có vấn đề gì, bên tôi sẽ đồng ý, cảm ơn giám đốc Dương đã có lòng chạy tới đây.”
Dương Diệp Hoa xua tay nói: “Chuyện này có đáng gì đâu, tổng giám đốc Giang, sau này hai nhà chúng ta vẫn còn nhiều vụ hợp tác để thúc đẩy tình cảm mà.”
“Tất nhiên rồi.”
Dương Diệp Hoa khách sáo với Giang Sách mấy câu, rồi được Giang Sách giữ lại, cùng thưởng thức buổi biểu diễn đêm giao thừa sắp sửa bắt đầu.
Còn Cung Tranh...
Giang Sách lạnh nhạt nói: “Cung Tranh, hình như anh không có vé vào xem buổi biểu diễn đêm giao thừa đúng không? Nếu đã như thế vậy thì mời anh rời khỏi Giải trí Ức Mạch”
“À đúng rồi, anh có thể tới xem miễn phí buổi biểu diễn đêm giao thừa của Giải trí Bả Khổng đấy.”
“Bởi vì tôi cảm thấy nhất định quan hệ giữa anh và Bách Tin Hoành sẽ rất tốt.”
Dứt lời, Giang Sách phất tay bảo người đuổi Cung Tranh ra ngoài, dù Cung Tranh cầu xin thế nào cũng chẳng thèm đếm xỉa.
Đây chính là cách mỗi người dùng mỗi thủ đoạn khác nhau mà Giang Sách đã nói.
Không phải là không cho bạn cơ hội.
Mà là đã cho bạn cơ hội rồi nhưng bạn lại không biết quý trọng.
Giang Sách xem giờ rồi nói với Trình Đan Đình và Dương Diệp Hoa: “Buổi biểu diễn đêm giao thừa của Giải trí Ức Mạch sắp sửa bắt đầu rồi, chúng ta cùng tới chỗ ghế Vip ngồi xem đi.”
Dưới sự mới mọc của Giang Sách, Dương Diệp Hoa cũng tiến vào hàng ghế Vip, góc độ nơi này có thể quan sát tốt nhất màn biểu diễn của các ca sĩ trong buổi biểu diễn.
Trình Đan Đình cúi đầu ngồi cạnh Giang Sách.
Một lúc sau, cô ấy bỗng nói với Giang Sách: "Tổng giám đốc Giang, tôi xin lỗi, tôi không nên không tin tưởng anh.”
Giang Sách nhún vai.
“Không sao đâu, cô đừng để trong lòng.”
Anh càng như vậy thì trong lòng Trình Đan Đình càng áy náy, cô ấy thà để Giang Sách mắng chửi cô ấy mấy câu, bây giờ cô ấy cảm thấy cực kỳ áy náy.
Lúc này cô ấy mới biết hóa ra Giang Sách thật sự khác với những người đàn ông xấu xa kia.
Có thể giữ mãi niềm hy vọng vào người đàn ông này.
Nhưng cô ấy vẫn không hiểu rõ Giang Sách làm được mọi chuyện bằng cách nào.