TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 347 “Có thể lấy được em thật hạnh phúc.” 

 

“Hả?” Đinh Mộng Nghiên hơi do dự. 

Bây giờ đã là mười một giờ tối, bên ngoài trời tối đen như mực, không nhìn thấy gì hết. 

Nửa đêm nửa hôm còn lang thang ở ngoài, không phải là chuyện tốt đẹp gì. 

Những Đinh Khải Sơn lại nói: “Aiya, hiếm khi có dịp Sách nhi muốn đưa con ra ngoài chơi, con đi đi, thanh niên mà cứ suốt ngày ở nhà cũng không tốt đâu.” 

Đinh Mộng Nghiên hết nói nổi, 

Ông vẫn là ba cô đấy chứ? 

Nửa đêm còn bảo cô ra ngoài chạy loăng quăng, không sợ gặp phải kẻ xấu hả? 

Giang Sách nói: “Có anh ở đây, anh sẽ đảm bảo an toàn cho em, không cần lo lắng.” 

Có câu này của Giang Sách, Đinh Mộng Nghiên liền thấy rất yên tâm. Vì từ trước đến nay, những gì Giang Sách hứa với cô anh đều làm được, không có chuyện gì mà anh không làm được hết. 

Hơn nữa, cô cũng muốn biết Giang Sách định đưa cô đi đầu. 

“Vậy chúng ta đi thôi.” 

Đinh Mộng Nghiên khoác tay Giang Sách, hai người nắm tay nhau ra ngoài. Giang Sách lái xe, ba mươi phút sau, anh đưa cô đến một công viên đang sáng rực ánh đèn. 

Đó là công viên Hoa Hải. 

Đây là nơi ba của Giang Sách, ông Giang Hàn Phi thích đến nhất. 

Giang Sách nắm tay Đinh Mộng Nghiên, hai người ngồi trên bậc đá. 

Công viên này khá nổi tiếng, dù đã mười một giờ đêm nhưng vẫn có rất nhiều người đang vui chơi trong công viên, trong đó phần lớn là các nam thanh nữ tú. 

Mọi người đi theo đôi, ngồi sóng vai nhau. 

Có người tặng hoa cho người yêu, có người xếp nến thành hình trái tim, bày tỏ tình cảm, hôn môi, ôm ấp, chỗ nào cũng tràn ngập không khí của tình ái. 

Trong công viên này đâu đâu cũng thấy tình yêu. 

Nhìn người khác ôm ấp tình tứ, trái tim Đinh Mộng Nghiên cũng đập thình thịch, nắm chặt 

tay Giang Sách hơn. 

Cô hỏi: “Giang Sách, anh đưa em đến đây làm gì?” 

Giang Sách mỉm cười, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. 

“Anh nhớ lúc còn nhỏ, hàng năm vào đêm giao thừa, ba anh đều đưa anh và em trai đến đây. Ba nói, đây là nơi ba gặp mẹ. 

Mỗi năm cứ đến đêm giao thừa là ba lại đến đây để tưởng nhớ mẹ, một nhà ba người bọn anh sẽ ngồi ăn đồ ăn vặt, uống nước và trò chuyện, vô cùng vui vẻ và hạnh phúc. 

Bây giờ mẹ và em trai anh đã mất, ba anh cũng bặt vô âm tín. Mộng Nghiên, xin hãy tha thứ cho sự ích kỷ này của anh, anh muốn em ở bên anh, cùng anh sống lại trong cảm giác có gia đình, cũng để mẹ và em trai anh ở trên trời nhìn thấy bây giờ anh đang rất hạnh phúc. 

Mong bọn họ có thể phù hộ cho anh sớm tìm được bao 

Khóe môi Đinh Mộng Nghiên cong lên, cô và Giang Sách đã ở bên nhau một khoảng thời gian dài, nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh thốt ra những lời chân thành như vậy. 

Cô dựa đầu vào vai Giang Sách, hai tay ôm eo anh, cùng anh ngắm bầu trời. 

Có lẽ trên bầu trời kia, mẹ và em trai Giang Sách cũng đang nhìn bọn họ. 

“Mộng Nghiên?” 

“Vâng?” 

“Có thể lấy được em thật hạnh phúc.” 

Trong một đêm như vậy, cả hai đã bộc bạch nỗi lòng với nhau. 

Đây là lần đầu tiên Giang Sách thể hiện ra vẻ mềm yếu của con người anh trước mặt người khác, Chiến thần Tu La dù sao cũng là con người, không phải thần thánh. 

Đàn ông chống đỡ gắng gượng lâu rồi cũng sẽ có lúc mệt mỏi. 

Sự gửi gắm vào tình cảm phù hợp khiến anh cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết. 

Nhưng... 

Lại có một số người cứ nhất định phải phá vỡ bầu không khí trong một đêm yên bình như này. 

Một đám đàn ông ăn mặc quái dị lái xe mô tô xông vào trong vườn hoa. 

Đọc truyện chữ Full